Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
"Không có." Tư Cảnh Hàn khẳng định.
"Thế em nude như vậy rồi, anh còn nhìn em như khúc gỗ là thế nào?"
À, bây giờ Tư Cảnh Hàn đã hiểu ra nhưng cũng đi luôn vào nhà tắm, sau đó bên trong mới nói vọng ra: "Em khóc ướt cả người tôi, da thịt đều bứt rứt khó chịu, trước chưa lau sạch tôi liền không có hứng thú gì khác."
Tất cả đều do căn bệnh thích ở sạch của hắn gây nên.
Hoắc Duật Hy nghe xong mà phải sốc, có lẽ vấn đề sinh lý chưa bao giờ là chuyện cấp bách đối với hắn, mà chuyện được sạch sẽ mới là cấp thiết nhất đối với Tư Cảnh Hàn.
Không lâu sau người đàn ông kia cũng trở lại với vẻ mặt sáng trưng khi đã được ăn mặc sạch sẽ.
Hắn đến đầu giường nhìn cô lim dim nằm đấy rồi bế lên.
Cô buồn ngủ đến díp cả mắt lại, uể oải hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Về phòng chính."
"Vậy Đại Bạch ngủ ở đâu?"
"Ngủ với chúng ta."
"Ư...!không phải em với anh sẽ ngủ riêng à?" Cô lập tức thất vọng đến tỉnh ngủ.
Tư Cảnh Hàn mím môi nhìn cô, sau cùng cười rất đáng ghét: "Em đừng tưởng bỡ nữa, cùng em sống chung một chỗ không đồng nghĩa sẽ cùng em ngủ riêng một giường."
Hoắc Duật Hy nghe xong thật sự rũ rượi cả người, không còn hơi sức đôi co nữa.
Lúc hai người vào phòng ngủ chỉ có hai con chó cưng nằm quanh chân Đại Bạch là ngẩn cổ lên nhìn, nhưng chúng nó cũng không rảnh rang vẫy đuôi mừng rỡ mà nằm uỵch xuống ngáy ngủ ngay sau đó.
Cái giường lớn chỉ còn một nữa cho hai người trưởng thành, Tư Cảnh Hàn nằm ở giữa cạnh Đại Bạch, Hoắc Duật Hy thì nằm bên ngoài để tránh hơi rượu lây sang chỗ thằng bé, đương nhiên với không gian không mấy rộng rãi này Tư Cảnh Hàn ôm cô là chắc chắn.
Nhưng Đại Bạch đánh hơi rất hay, bọn họ vừa nằm xuống chưa lâu, còn chưa kịp ôm ấp thằng bé đã lăn tới lưng Tư Cảnh Hàn ôm lấy áo của hắn.
Không giống trước kia hắn một tay ôm con trai một tay ôm mẹ nó, hôm nay hắn chỉ hơi ngoái đầu lại rồi dùng tay trái xách mông thằng bé lên, nhẹ nhàng đặt ra đằng xa rồi quay lại ôm Hoắc Duật Hy thu vào một góc.
"Như vậy có quá đáng lắm không?" Ngược lại Hoắc Duật Hy hơi cảm thấy áy náy khi bỏ bê con trai như vậy.
Tư Cảnh Hàn nhướng mày: "Vậy tôi ôm nó sang đây."
"Ưm..." Đương nhiên là cô không muốn Tư Cảnh Hàn phân tâm khỏi mình nên lắc lắc đầu, nhưng đồng thời cảm thấy phải làm gì đó quan tâm thằng bé.
Nhìn ra vẻ áy náy của cô, Tư Cảnh Hàn đưa tay vuốt ve cái cằm nhọn tinh tế mà bảo: "Đừng giả vờ lương thiện nữa.
Trước kia cũng như bây giờ, tôi hoặc chọn Đại Bạch hoặc chọn em, không thể nào cùng lúc nâng niu hai người, em hiểu không? Hay là em muốn nhường tôi cho thằng bé?"
Đương nhiên là không rồi: "Nhưng thà rằng ở riêng một phòng không nhìn thấy thằng bé thì có thế nào em cũng không bứt rứt."
"À, thì ra vẫn là chuyện không thể ở riêng với tôi." Tư Cảnh Hàn à một tiếng như đã hiểu ra, xuyên tạc ý tứ.
Hoắc Duật Hy say rồi rất dễ nổi nóng, giãy nãy không chịu, cũng may hắn giữ kịp cô lại mới không làm rung rinh cái giường.
"Đại Bạch tỉnh bây giờ, em muốn nó chen vào nằm giữa lắm sao?"
Quả nhiên Hoắc Duật Hy liền im re dính chặt vào Tư Cảnh Hàn như sam, không muốn chia sẻ hắn với ai dù là một chút.
Nghĩ đến trước kia hắn có nhiều phụ nữ như vậy lại thấy tức tức, vặn hỏi: "Nói xem anh yêu em từ lúc nào chứ?"
Đột nhiên bị hỏi như vậy Tư Cảnh Hàn cũng thấy bất ngờ: "Nhưng đây không phải câu tôi hỏi em sao?"
"Thì đấy, vì là câu hỏi của anh nên đương nhiên anh phải trả lời được câu hỏi mình đặt ra rồi."
Tư Cảnh Hàn thấy cô nói cũng có lý lẽ, hắn nghĩ một tí đã có đáp án: "Khi nào à?"
"Ừm, ừm." Hoắc Duật Hy gật đầu như giả tỏi.
"Muốn biết thật sao?" Hắn hỏi thêm lần nữa.
Cô khẳng định chắc chắn muốn.
"Nhớ lần sinh nhật 19 tuổi của em hai chúng ta giận nhau không?"
"Thì sao nào?"
"Ừm, sau đó em gọi cho tôi bảo rằng em đang ở quán bar, sắp đi gặp Tề Thiếu Khanh rồi, bảo tôi đừng tới." Hắn nghĩ tới lại thấy buồn cười: "Em mâu thuẫn thật đấy, đã chỉ cho người khác biết luôn địa chỉ còn kêu người ta đừng tới, đúng là dối lòng vô cùng.
Nhưng lúc đó tôi thấy em rất đáng yêu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...