Bởi vì khoảng cách của hai người đã từng xa vời đến vậy, còn thăm thẳm hơn cả đại dương, cứ như hai khoảng không gian không tồn tại cùng một thời điểm, có bước vội thế nào cũng để lỡ mà thôi.
Đó là sự thật, bản thân hắn cũng từng nghĩ như vậy.
Khi mà cô nhân danh tình yêu với Tử Mặc tổn thương hắn, muốn giết chết hắn thì thật sự điều đó đã trở thành rào cản lớn nhất của hai người sau này.
Không nhắc đến không có nghĩa hắn và cô sẽ cảm thấy dễ chịu khi nghĩ tới, ai cũng sợ nói ra, mà càng không dứt khoát rõ ràng thì càng lâu sự khó chịu ban đầu lại càng trở nên ghê gớm.
Hôm nay hai người đã động phạm tới, muốn hàn gắn thì nhất định phải giải quyết triệt để vấn đề này, có như thế thì việc đối mặt với họ ngoại của cô mới mong thắng thế.
Tư Cảnh Hàn kéo cô đứng thẳng buộc ngẩn đầu nhìn mình, mỗi lần nhắc đến Tử Mặc hai người lúc nào cũng trở nên căng thẳng và không khoan nhượng khi Tử Mặc là tình cũ của cô và là tình địch lớn nhất của hắn.
"Vậy em nói xem, em đối với Tử Mặc là thế nào? Còn yêu hắn không?"
Đã hỏi thì hắn phải truy cho ra được câu trả lời, khi thấy Hoắc Duật Hy cứ mãi mím môi không khẳng định hắn liền nóng lòng, ngón cái mân mê bên môi cô rồi tiến vào khoang miệng muốn cạy ra: "Em nói xem, không được im lặng."
Hoắc Duật Hy khóc lớn, hắn lại càng manh động, bóp chặt cằm của cô: "Sao em lại không dám nói, chẳng lẽ em còn yêu hắn, vậy còn tôi thì thế nào?"
Cô lắc đầu nguầy nguậy, khẳng định: "Em yêu anh."
"Nhưng em cũng yêu Tử Mặc."
"Em..." Hoắc Duật Hy không thể khẳng định, điều này làm ánh mắt Tư Cảnh Hàn thêm ưu tối, nhưng hắn không thô lỗ hơn, bàn tay giảm lực đạo di chuyển xuống vai cô nắm chặt: "Em không trả lời câu đó cũng được, nhưng phải cho tôi biết em yêu tôi từ khi nào?"
Phải, cô yêu hắn từ khi nào mà dám khẳng định cô yêu hắn mà còn mang bóng hình của người kia.
Hoắc Duật Hy trở nên bất động, khuôn mặt cũng tái nhợt sau khi nghe hắn hỏi.
Câu hỏi cô còn yêu Tử Mặc không đã đáng sợ nhưng câu hỏi phía sau này của hắn càng làm cô choáng váng hơn.
Vì cơ bản hiện tại cô không trả lời được, và chính bản thân cũng không biết là yêu con người như hắn từ khi nào, chưa từng hỏi tại sao lại yêu.
Bây giờ hắn hỏi cô, cô mới biết mình hoàn toàn không có cơ sở để chứng minh.
Tư Cảnh Hàn thất vọng đó là điều không thể tránh khỏi khi hai câu hỏi quan trọng nhất đều không có đáp án.
Hắn nới lỏng bàn tay định buông cô ra, điều này đã làm cô hoảng sợ vội vàng câu lấy hắn.
"Có khi nào em lầm tưởng thói quen thuộc ở bên tôi chính là yêu chưa? Và còn bởi vì tôi là ba của con trai em nên em mới cảm thấy rất gắn bó.
Hoắc Duật Hy, nếu như thế thì em không phải là yêu tôi đâu." Tư Cảnh Hàn đặt vấn đề cho cô.
"Không! Không phải như anh nghĩ đâu Tư Cảnh Hàn, em...!em không thể xác định là từ khi nào nhưng em tin chắc tình cảm của em là không sai, em yêu anh, không phải là cái nào khác.
Anh phải tin em." Cô quả quyết nhìn vào mắt hắn như một loại khẳng định từ đáy lòng.
Hai người cứ thế chăm chú nhìn nhau một lúc lâu cho đến khi Tư Cảnh Hàn tạm thời đầu hàng.
"Được, tôi tạm thời tin em.
Nhưng cho đến trước khi em trả lời được hai câu hỏi vừa rồi của tôi thì tôi sẽ không cùng em về Hoắc gia.
Em chấp nhận chứ?"
Hoắc Duật Hy thoáng do dự nhưng rồi cũng gật đầu, gật đầu xong lại mỉm cười thật tươi, chỉ cần trả lời được hai câu hỏi đó thì hai người có thể hàn gắn rồi, quá tốt phải không?
"Hì hì hì..."
Nhìn cô vừa khóc vừa cười trái tim Tư Cảnh Hàn phải phím đau, khoác tay ôm lấy bả vai nhỏ bé của cô, thấp giọng: "Đừng cười ngốc nghếch như vậy nữa."
Hoắc Duật Hy ở trước ngực hắn lắc lắc đầu: "Em thích lắm, anh không biết đâu, em đang thấy thích lắm, thích chết đi được."
"Tỏ ra cần tôi như vậy không sợ mất giá sao?"
Hoắc Duật Hy lại lắc đầu: "Có gì đâu chứ, thích thì nói thích thôi, em không giống như anh, chỉ vì sợ mất giá mà phải sống trái với lòng."
Tư Cảnh Hàn được một phen đứng hình: "Ai nói với em như vậy?"
"Anh Thiếu Khanh bảo vậy, người đã muốn trốn người khác thì sẽ không nhanh như vậy tìm được, trừ phi người đó muốn xuất đầu lộ diện.
Nên anh mấy ngày nay đã rất nhớ em đi."
"Tôi không có.
Em đừng tự luyến." Tư Cảnh Hàn lập tức chối.
Mặc kệ hắn cô vẫn cứ cười, dụi cả nước mắt nước mũi vào áo hắn rồi ngần đầu: "Cho em hôn một cái được không?"
Đột nhiên cô đề nghị như vậy làm Tư Cảnh Hàn nghi ngờ nhíu mày, nhưng nghĩ cô say như vậy rồi còn giở được trò gì nên ậm ừ một tiếng.
Hoắc Duật Hy chớp lấy cơ hội lập tức nhóm chân, chọn phần ngon trên đôi môi của hắn ngoạm một cái.
Tư Cảnh Hàn không ngờ cô sẽ hôn thô bạo như vậy khẽ nhíu mày chịu đau, đến khi cô chịu nhả hắn ra cũng là lúc môi của hắn đã sưng lên đỏ tươi.
"Tại sao em cắn tôi?"
"Phạt anh vì tội nói dối." Cô nháy mắt nói xong liền đổ sụp xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...