"Anh..." Hắn vừa dứt lời Hoắc Duật Hy lập tức bật dậy, định vung cho một tát: "Sao anh có thể ti bỉ như thế hả?"
Cũng may là Tư Cảnh Hàn cảm kịp, bắt lấy tay cô khóa ra đằng sau: "Em lại định đánh người nữa à? Vừa nói như thế đã không chịu được đả kích, khi nào thì mới có thể trưởng thành đây?"
"Ở cạnh anh thì em cần gì trưởng thành." Cô dõng dạc tuyên bố làm Tư Cảnh Hàn cứng họng, cứ như vừa đấm vừa xoa, nghe ra thì thấy Hoắc Duật Hy thật sự rất tệ nhưng đối với hắn thì đó cứ như một lời tán thưởng cho khả năng che chở người phụ nữ của mình, đối với cô hắn chính là một nơi trú ẩn an toàn, một lời như vậy bỗng chốc đã trở nên thật ngọt ngào.
Thấy hắn không nói nữa Hoắc Duật Hy lập tức giật tay ra, nắm lấy cổ áo của hắn kéo xuống, ánh mắt hổ phách đột nhiên trở nên dữ dằn: "Em đã nghĩ kỹ rồi, chắc chắn ba em đã nói gì đó với ạnh, nếu không thì làm sao anh có thể đột nhiên ngoan ngoãn như vậy cho em danh phận.
Cho nên anh vẫn rất nể ông ngoại Đại Bạch đi, sau này anh tốt nhất đừng trêu chọc hay khiêu khích em nữa, bằng không ba em sẽ không vừa mắt anh đâu."
"Em uống nhiều đến nổi nói năng lộn xộn rồi phải không, lại dùng thái độ này nói chuyện với tôi?"
"Vậy anh nói xem phải dùng thái độ nào, có ba em làm chỗ dựa, em mới không sợ cái khí thế đáng ghét của anh nữa." Cô vừa nói vừa đấm liên tục vào ngực Tư Cảnh Hàn để gây sự.
Hắn chống đỡ không nổi một người phụ nữ say rượu là thật, vừa né vừa quát nhẹ: "Em có thôi đi không?"
"Em mới không." Hắn nói một Hoắc Duật Hy đáp một, như một người phụ nữ hung dữ uống sau rồi dạy dỗ luôn ông chồng của mình.
Nhưng sự việc diễn ra không quá lâu cô đã hết hơi sức ụp sấp mặt vào người của đối phương, giọng nói như đang ngáy ngủ nhưng lời nào cũng là thật lòng: "Anh đã tha thứ cho em chưa mà đi chấp nhận đề nghị của ba em chứ? Em cảm thấy mọi chuyện thật khó khăn, làm sao có thể khi em đã từng tổn thương anh mà anh có thể tha thứ mà lại còn yêu thương em, thật sự chuyện này rất phi lý đi."
Cô dụi dụi mặt vào bức tường ấm áp phía trước, mùi hương quen thuộc như cũ xộc thẳng vào mũi, hương thơm nam tính tràn đầy lòng ngực khiến cô chợt thấy xót xa.
"Đôi lúc em hy vọng lần nữa có được anh nhưng đồng thời cũng muốn quên đi những nỗi giày vò trong quá khứ, phải chi có liều thuốc nào có thể xóa được ký ức để hai chúng ta không phải biết đến chuyện đau lòng đã xảy ra, để khi nhìn về đoạn quá khứ trước kia dù có đau khổ hay tuyệt vọng thì chí ít em cũng không thấy quặn thắt cõi lòng."
"Anh biết không...?" Cô đưa đôi mắt mơ màng ngước nhìn hắn, đôi tay không chủ động thu sát vào eo hắn như một cách cảm nhận sự tồn tại chân thật của đối phương: "So với đau đớn của nạn nhân thì đôi khi người gây tai nạn còn ám ảnh hơn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Nạn nhân chỉ chịu nổi đau về thân xác nhưng người gây tại nạn là sự khốn khổ về mặt tinh thần, có thể cả đời chìm trong dây dứt."
"Anh là nạn nhân của em, nhưng anh chẳng những đau về thể xác mà còn là cả gánh nặng về mặt tinh thần, vậy thì thử hỏi em sẽ còn đau khổ đến thế nào đây? Phải chi lúc đó em có Đại Bạch, nhưng không, lúc đó em chẳng có gì cả, mọi thứ đều đã sụp đổ hoang tàn, đến cả tàn tro em cũng không thể góp nhặt, mấy năm ròng rã đến khi kết thúc em chỉ còn lại mỗi mình em."
"Nên em thấy thật khó, làm sao chúng ta có thể làm lành.
Thậm chí em đã từng thề đọc chỉ cần anh còn sống trở về em sẽ tự động cách xa anh như ý anh muốn, bây giờ thì em mới thấy mình thật ngốc nghếch, người ta chỉ làm theo di nguyện của người đã mất, chẳng ai thích chiều ý người còn sống cả.
Nên nếu anh vẫn còn sống thì coi như không tính rồi." Hoắc Duật Hy vừa nói lại vừa cười nhưng nước mắt đã thấm ướt mem phong áo của Tư Cảnh Hàn từ lâu.
Việc của hắn lúc này là bất động và không nói, để cô mặc sức ôm ấp như cách cô muốn vì hắn biết nếu như bây giờ mình đẩy cô ra thì có thể cô sẽ như một con báo nhỏ quay lại tấn công mình, nhưng hơn hết hắn cũng không muốn đẩy cô ra.
"Ngay cả khi em theo đuổi anh nhưng em vẫn thấy vô vọng và mông lung, làm sao hàn gắn anh và em, lý do nào để chúng ta không còn tồn tại khoảng cách khi mà những tổn thương kia vẫn cứ luôn tồn tại, cả hai chúng ta đều nhớ về nó.
Nên anh không hiểu lúc nãy em đã vui thế nào đâu, kích động đến thế nào đâu, anh không thể hiểu hết..." Cô lại nói, nước mắt lộp độp rơi xuống bức Tư Cảnh Hàn phải nâng tay lau khóe mắt cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...