Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Hai người gặp nhau trên một du thuyền, đứng ở boong tàu cùng nhìn ra biển.

Hắn không lên tiếng, Hoắc Duật Thiên cũng không chủ động mở lời, chỉ thấy sau một hồi phơi nắng Hoắc Duật Thiên tháo kính râm xuống rồi lại đeo lên, cũng giống như hắn, sợ nắng.

"Ba tôi nói, ngoại trừ ngoại hình thì ba không hài lòng anh ở điểm nào cả." Bây giờ thì Hoắc Duật Thiên trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Tư Cảnh Hàn không nhìn Hoắc Duật Thiên cũng không nói gì, bị nhận xét như thế đúng là có chút thất vọng.

Bất quá sắc mặt hắn không chút thay đổi, hỏi: "Là do tôi bắt nạt chị gái cậu sao?"
Chẳng cần suy nghĩ Hoắc Duật Thiên gật đầu ngay: "Ba nói chị ngây thơ mới bị anh bức đến nước dùng cả danh tiếng Hoắc gia cho anh thân phận.

Cái này chẳng phải Hoắc gia đã thua một ván trong tay anh sao?"
Đúng thật là như vậy, trong mắt Hoắc gia trước giờ Tư Cảnh Hàn luôn là đứa con dã chủng, dù sau này trưởng thành hắn có trở nên cường đại thế nào thì cái nhìn của gia tộc lớn kia đối với hắn vẫn không thay đổi.

Vốn dĩ chuyện này đối với hắn chẳng là gì khi hai bên chẳng hề hòa thuận, chỉ là bây giờ hắn với Hoắc Duật Hy có lẽ sẽ ở chung một chỗ, Hoắc gia là nhà ngoại của Đại Bạch, dù muốn dù không hắn cũng cần được xác nhận địa vị.

Và cuối cùng đã cưỡng chế thành công họ Hoắc phải thừa nhận hắn thông qua Hoắc Duật Hy.

Biết rằng bây giờ người trong gia tộc của cô đang tức giận khi chưa được thông qua mà mọi thứ đã chuyện chuyện đã rồi, dù có nghi kị hắn thế nào cũng không thay đổi được nữa.


Đơn giản nếu phủ nhận lời của Hoắc Duật Hy thì bên ngoài sẽ nghĩ thế nào về nội bộ của Hoắc gia, chung quy họ vẫn cần mặt mũi cũng như uy tín.

Tuy nhiên, đây đâu phải chuyện Tư Cảnh Hàn hắn muốn thì Hoắc Duật Hy có thể làm được, nếu chẳng vì có Hoắc Duật Thiên tiếp tay cô đã chăng có cái gan đó.

Đương nhiên Hoắc Duật Thiên cũng không ngốc nghếch để hắn toàn quyền giật dây.

Chuyện thân phận Đại Bạch hấp thụ ánh sáng chính là điển hình của việc hai bên cùng có lợi.

Hoắc Duật Thiên có thể giúp hắn có được sự thừa nhận từ Hoắc gia nhưng đồng thời người bên ngoài cũng phải biết đến Đại Bạch là con cháu của Hoắc gia, thằng bé phải về quy tông nhận tổ, không phải của riêng họ Tư hắn độc chiếm.

Vì Hoắc Duật Hy không chăm sóc thằng bé từ nhỏ, Tư Cảnh Hàn lại độc đoán nên Hoắc Duật Thiên là đề phòng sau này hắn có hất hủi chị mình thì cũng không thể chiếm riêng Đại Bạch, chí ít chị hắn sẽ không trắng tay trong việc giành quyền nuôi con.

Biết chuyện này là không có nhiều khả năng nhưng Hoắc Duật Thiên vẫn muốn đề phòng, cũng xem như là một công trạng hắn gỡ gạt lại cho Hoắc gia chứ không để Tư Cảnh Hàn hoàn toàn chiến thắng.

"Còn gì nữa không?" Sau một hồi im lặng suy nghĩ, Tư Cảnh Hàn nhàn nhạt lên tiếng, không giấu giếm việc hắn rất muốn nghe nhận xét từ phía ba mẹ Hoắc Duật Hy.

Hoắc Duật Thiên làm đúng nghĩa vụ của một người truyền tin, những gì nên nói đều nói ra hết: "Ba nói anh đa đoan như vậy sợ rằng sau này chị sẽ tiếp tục bị chỉnh cho quay cuồng, đây là điều ba không thích ở anh nhất.

Ba thích một người con rể trầm tĩnh hơn."
"Như Tề Thiếu Khanh sao?"
"Không hẳn.

Ba tôi không cần một người con rể quá mức xuất sắc, bình thường một chút có lẽ sẽ tốt hơn cho chị gái của tôi.

Không phải lúc nào người giỏi cũng là lựa chọn tối ưu."
Lời này của Hoắc Duật Thiên cũng như tát cho Tư Cảnh Hàn một cái.

Ý này của ba Hoắc Duật Hy là cố tình phủ nhận ưu điểm của hắn, biến nó thành khuyết điểm, muốn cho hắn biết ông vốn dĩ không quá đề cao việc lựa hắn.

Còn có khối người ông hài lòng hơn.

Nhưng từ chuyện này cũng có thể nhìn ra tâm tư không đơn giản của ông, chọn một người con rể bình thường thì sẽ dễ quản thúc và chi phối hơn, con gái ông sẽ nắm quyền trong gia đình rồi.

Thông cảm cho tâm tình của bậc làm cha mẹ, Tư Cảnh Hàn cười nhẹ: "Cậu cũng nghĩ thế sao?"

Đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Duật Thiên khẽ chuyển động, cuối cùng cũng chịu nhìn sang hắn: "Tôi nghĩ thế nào không quan trọng, quyết định anh có là con rể của Hoắc gia hay không là ba tôi."
"Vậy mẹ cậu có nói gì không?" Chẳng phải người ngoài thường nói mẹ vợ có xu hướng bênh con rể sao, chỉ cần là con gái thích thì dù mẹ vợ có thích hay không cũng sẽ tìm cách thuyết phục chồng mình đồng ý cho con gái cưới.

Tuy nhiên sự thật đã làm hắn thất vọng: "Mẹ tôi không nói gì cả." Hoắc Duật Thiên nói xong còn mỉm cười một cách chế giễu, như bảo Tư Cảnh Hàn nhanh tỉnh mộng.

Nhưng thật ra là hắn đã cố tình không nói thêm một chuyện, mẹ hắn tuy không nói gì nhưng lại thích Tư Cảnh Hàn ra mặt.

Thứ nhất là vì vẻ ngoài bảnh bao của hắn, thứ hai là vì biết hắn đã chuyển nhượng hết tài sản cố định cho con gái của mình, cuối cùng chính là vì Đại Bạch.

"Còn nữa, ba tôi nói anh có thể không gọi ông ấy là ba, không làm con rể nhà họ Hoắc nếu anh muốn, nhưng phải đưa Đại Bạch về thăm nhà ngoại thường xuyên một chút.

Anh không thể phủ nhận chuyện thằng bé là cháu ngoại của ông." Hoắc Duật Thiên sau một hồi bổ sung thêm, buộc Tư Cảnh Hàn có hứa hẹn nhất định.

Tư Cảnh Hàn không nói gì, không chấp thuận cũng không từ chối, dường như vẫn đang suy nghĩ.

Hoắc Duật Thiên không thúc ép, rất kiên nhẫn đợi.

Sau một lúc lâu, Tư Cảnh Hàn mới xoay người lại nhìn hắn, hỏi một câu khác không mấy liên quan đến chủ đề đang nói nhưng lại liên quan trực tiếp đến Hoắc Duật Thiên: "Tiểu Nhiên vẫn tốt chứ?"
Hắn hỏi câu này phải làm Hoắc Duật Thiên dừng lại trong giây lát, nhưng cho là hắn đã chấp thuận rồi yêu cầu ở phía trước.

"Ở cạnh tôi thì có gì không tốt chứ?"
"Đừng bắt nạt con bé."
"Cái này thì tôi phải là người nói mới đúng.

Anh đừng bắt nạt chị tôi, bằng không sẽ có qua có lại." Câu này Hoắc Duật Thiên nói thật không có một tý đùa bỡn.


Tư Cảnh Hàn khẽ nheo mắt, hướng ra đại dương xa xôi, nghĩ về Hoắc Duật Hy đang ở nhà đợi mình, hắn khẳng định: "Tôi chưa từng nghĩ là mình bắt nạt cô ấy.

Nói với ba cậu, người đa đoan không phải lúc nào cũng chiếm thế thượng phong, và muốn bắt nạt người khác cũng không nhất định phải thông minh hơn đối phương, biết đâu kẻ thông minh sẽ cam chịu bị bắt nạt."
Nghe xong Hoắc Duật Thiên liền gật gật đầu, xem như đã có câu trả lời mong muốn có thể đem về báo cáo.

Hôm nay hắn đi gặp Tư Cảnh Hàn không đem theo vẻ mặt lãnh khốc hay lạnh lùng, rất đơn thuần như một người đàn ông đại diện trong gia đình ra ngoài nói chuyện.

Tư Cảnh Hàn cũng vậy, đối với Hoắc Duật Thiên không còn là cuộc chạm trán nảy lửa, sau cùng câu chuyện không còn gì Hoắc Duật Thiên chuẩn bị rời đi.

"Thuyền sắp cặp bến rồi, tôi đi đây.

À, còn một vấn đề, ba nói Hoắc gia ba có thể giúp anh ra mặt lo liệu, anh cũng nên làm chút gì đó đền bù cho chị tôi đi.

Đại Bạch lớn đến nơi rồi, sẽ hiểu rất nhiều chuyện, hai người là ba mẹ không nên suốt ngày giận dỗi như vậy."
Lần này thì cả hai lặng im cho đến khi thuyền cặp bến, Tư Cảnh Hàn nhìn theo bóng dáng Hoắc Duật Thiên ngày càng xa dần, bất giác lại hỏi: "Mẹ cậu thật sự không nói gì sao?" Hắn vẫn còn hy vọng chút gì đó.

Hoắc Duật Thiên quay đầu lại, nhìn hắn mấy giây rồi ý tứ đáp: "Anh về Hoắc gia thì sẽ biết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận