Hoàng Tịch Liên cũng kinh ngạc một phen, nhưng sau đó hiểu ra cô lập tức cười một trận, đưa tay xoa xoa cái má bánh bao của Đại Bạch rồi hôn lên trên một tiếng rõ kêu.
"Được thôi, chỉ cần Đại Bạch muốn."
"Phải không? Chỉ cần nó muốn?" Liền kề giọng nói đầy áp lực của Tề Thiếu Khanh vang lên làm cô không dám nói thêm tiếng nào.
Riêng Đại Bạch, anh xách thằng bé giơ lên không trung, nhìn kỹ một lượt.
Quả nhiên giống hệt nhau.
Không phải Đại Bạch giống Hoắc Duật Hy mà là giống Tư Cảnh Hàn - ba của nó.
Rất thích tranh phụ nữ với anh.
Vừa trao tay mối tình đầu cho ba nó, thì đến lượt nó xếp hàng xin anh nốt luôn cô vợ chưa cưới.
Hết tên ba rồi lại đến thằng con, rốt cuộc anh đã nợ họ Tư chuyện gì mà đến giờ phút này vẫn không yên thân?
So với anh thì Đại Bạch vẫn vờ cười vô tội cho Hoàng Tịch Liên thấy, đương nhiên là cô yêu thích thằng bé vô cùng, nếu không phải vì lễ phục rườm rà cô đã bế lấy nhóc con ngay lập tức.
Tề Thiếu Khanh biết nhìn xa, không để mầm mống kịp đâm chòi đã đem Đại Bạch trả về cho ba mẹ nó, cắt đứt hậu hoạn, cũng là để Hoàng Tịch Liên hoàn toàn chết tâm với suy nghĩ thoát khỏi tay anh.
Tư Cảnh Hàn một tay ôm Hoắc Duật Hy một tay ôm con trai, tuy rằng bận bịu nhưng đầy đủ và hạnh phúc hơn bất kỳ người nào ở đây.
Lúc này Tống Ly Ninh luôn im lặng đã không nhìn nổi nữa cảnh gia đình kia xum vầy hạnh phúc, ôm theo một bụng ấm ức khi bị lợi dụng lặng lẽ ly khai khỏi buổi tiệc.
Lục Nguyên và Mao Lập Tát thấy vậy đành nhún vai, không ngăn cản, dẫu sao có ép ở lại cũng đâu vui vẻ gì.
"Nhưng cậu có thấy tối nay Ly Ninh rất lạ không?" Chỉ khi Tống Ly Ninh đi khuất Lục Nguyên mới huých vai Mao Lập Tát nói.
Nghĩ nghĩ Mao Lập Tát gật đầu: "Đúng là hơi kỳ lạ, ánh mắt cứ như đang ghen tuôn bất chợt vậy."
"Phải ha." Mao Lập Tát vỗ tay một cái, "Cứ như tôi đang nhìn thấy Tống Ly Khắc xuất hiện trong bộ dạng của Ly Ninh vậy, ha ha ha."
"Bớt tưởng tượng, cũng bớt nói nhảm.
Mau qua kia tiếp rượu." Mạc Doanh đi ngang lạnh lùng để lại một câu, như dội hai gáo nước lạnh lên đầu bọn họ.
Lục Nguyên lần nữa huých vào vai Mao Lập Tát, cười giễu: "Cô ấy vẫn khó chiều như trước nhỉ?"
Nhưng Mao Lập Tát không cười như ban nãy, khuôn mặt tuấn tú đã trở nên lạnh nhạt: "Tôi không biết."
Câu này trọn vẹn rơi vào tai Mạc Doanh ở đằng trước, bất quá cô chỉ mím môi xem như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
Hoắc Duật Hy khóc xong đã nghĩ đến mặt mũi, vội lấy khăn tay của mình thắm nước mắt, nước mũi không khỏi cười ngại ngùng:
"Xin lỗi mọi người, tôi đã thất thố rồi."
Khác với vẻ lãnh khốc bình thường, tối nay bạn bè của Tư Cảnh Hàn dù có là tai to mặt lớn đến đâu cũng trở nên ôn hòa: "Không sao chị dâu, chị nên như vậy, không cần phải mạnh mẽ, nếu không ai kia lại quên mất phải dịu dàng với chị, hả?"
Người này vừa dứt lời đám đông phía sau liền cười rộ, không bao giờ quên khơi gợi chuyện Tư Cảnh Hàn độc đoán, lạnh lùng với người khác.
"Chỉ là tôi rất thắc mắc, mặt mũi tôi thật sự khó coi đến nổi em đã nhìn thấy tôi ba lần vẫn không nhận ra?" Trong đám đông một người đàn ông với vest màu bê mang theo vẻ tà mị đen tối cầm ly tiến lên.
Hoắc Duật Hy dựa vào Tư Cảnh Hàn, nhìn người đó một hồi vẫn nhíu mày thật chặt: "Anh là...!Lăng Túc Thiên?"
"A a à...!cuối cùng cũng nhận ra rồi sao?" Người đàn ông trông rạng rỡ hơn.
"Không, chỉ vì giọng nói của anh rất quen." Hoắc Duật Hy thành thật.
Lăng Túc Thiên - chính là cái người mạo xưng bán mảnh đất ở thành Tây cho Tư Cảnh Hàn để đổi lấy cô.
Rồi đem cô bỏ vào tay Tề Thiếu Khanh để lấy giá gấp đôi mảnh đất ở thành Tây.
Chung quy, hắn chẳng tốt lành gì và cũng không dễ chọc vào.
Bị cô làm cho bẻ mặt Lăng Túc Thiên cũng không nổi giận, mà ánh mắt hướng về phía Đại Bạch bánh bao, tặc lưỡi với nhóc.
Đại Bạch quay sang lập tức nhìn hắn.
Bây giờ thì Lăng Túc Thiên mỉm cười, nói với Hoắc Duật Hy: "Thảo nào cậu ta mê mệt em như vậy, bây giờ thì tôi hiểu vì sao bên ngoài đều khen em lợi hại rồi."
"Cảm ơn anh đã quá khen." Hoắc Duật Hy không ngại ngùng mà còn rất tự hào nâng ly lên mời hắn như một phu nhân thực thụ.
Tư Cảnh Hàn cũng không nói gì để cô tự do ra oai, hẳn là đang thích cái danh xưng "chị dâu" này lắm, cái mũi dài ra tận mấy mét rồi cũng không chịu thu liễm.
Nhưng ai bảo hắn quyết định sẽ dung túng cho cô, nên cô cứ vui là được.
Còn chuyện khúc mắc chưa tháo gỡ của hai người đem về nhà rồi giải quyết cũng chưa muộn, phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...