Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Tư Cảnh Hàn bị cô dọa cho kinh hãi, vội đưa Đại Bạch sang tay Tề Thiếu Khanh rồi ôm lấy cô.

Hoắc Duật Hy vẫn ôm mặt, không muốn người khác nhìn thấy mình như vậy.

Anh em bạn bè của Tư Cảnh Hàn nhìn cảnh này rất đồng cảm nhưng không quên cười trêu chọc Tư Cảnh Hàn:
"Khóc rồi, khóc rồi.

Chọc đến chị dâu khóc luôn rồi."
"Đại ca à, anh đã trêu chị dâu đến thế nào mà người ta phải kích động như vậy chứ? Thật là ác quá nha."
"Cái này gọi là "thụ sủng nhược khinh" sao, Tư Cảnh Hàn bình thường cậu giày xéo người ta không ít đi.


Đáng phạt."
"Chị dâu vất vả rồi, khi có một người như vậy thật là...!haiz...!nói chung em rất đồng cảm với chị."
Tư Cảnh Hàn cao hứng cũng không trừng bọn họ lấy cái nào, hơi kiêu ngạo để Hoắc Duật Hy úp mặt vào vai mình, thể hiện mình đã là bờ vai vững chắc cho một người khác nương tựa so với bọn họ chủ yếu toàn là độc thân manh động.

Ở bên cạnh Đại Bạch ôm cổ đang Tề Thiếu Khanh, thấy mommy khóc như vậy rất lo lắng, ngẩn đầu nhìn anh, hỏi: "Ba Tề?"
"Đại Bạch đừng lo lắng.

Không phải lúc nào phụ nữ khóc cũng là buồn bã, mà có khi đang cảm thấy hạnh phúc trên bờ vai tin cậy.

Lớn rồi Đại Bạch sẽ hiểu." Anh vừa giải thích cho Đại Bạch vừa nhìn sang Hoàng Tịch Liên, cô cũng nhìn anh nhưng bị bắt gặp liền đánh mắt sang nơi khác.

Biết mọi người đang chú ý vào nhân vật chính nên anh không ngần ngại đứng gần cô hơn.

Hoàng Tịch Liên giật mình khi cánh tay anh chạm vào vai mình, muốn nhích ra nhưng anh đã giơ tay bắt cô lại, so với khuôn mặt ôn hòa luôn mỉm cười thì lực đạo không hề nhỏ, ép cô đứng yên tại chỗ.

Anh còn định di chuyển bàn tay sang thắt lưng của cô trêu chọc thì Đại Bạch trên tay đột nhiên nghiêng người, nằm vắt ngang, ngửa cổ về phía cô, cười toe toét: "Chị xinh đẹp, Đại Bạch muốn chị hôn hôn như mommy và Tiểu Bạch vậy."
Thằng bé thậm chí nhanh hơn anh một bước phỏng tay trên.

Lời này của nhóc con cứ như cứu mạng Hoàng Tịch Liên, cô lập tức muốn ôm lấy nhóc hòng thoát thân.

Tuy nhiên phản ứng của Tề Thiếu Khanh cũng rất nhanh, xách Đại Bạch sang bên kia tay, nhìn nhóc bảo: "Chị xinh đẹp mặc lễ phục, không thể bế Đại Bạch đâu, hôn là được rồi.


Còn nữa, sau này không được gọi là chị nữa mà phải kêu bằng dì."
Đại Bạch mặc vest màu xám tro y hệt Tư Cảnh Hàn nhưng trông nhóc rất ngố, lúc này lại còn ôm đầu tròn tròn đực ra: "Nhưng sao phải gọi chị ấy bằng dì ạ? Chị xinh đẹp rất trẻ."
Tề Thiếu Khanh thầm than trong lòng, vậy thì trông anh rất già sao? Nó không gọi anh bằng chú thì cũng là ba, riêng Hoàng Tịch Liên lại gọi bằng chị, đây là ý gì chứ, năm nay anh chỉ mới ba mươi mốt tuổi thôi.

Còn Hoàng Tịch Liên thêm mấy tháng nữa là 25 tuổi rồi, cũng đâu cách biệt bao nhiêu?
"Vậy Đại Bạch còn muốn hôn cô ấy không?" Anh không giải đáp thắc mắc của nhóc nữa mà vặn hỏi ngược lại.

Đương nhiên là Đại Bạch muốn, hôn thôi cũng tạm được.

Thế là anh được dịp kéo Hoàng Tịch Liên sát vào người mình để cô hôn Đại Bạch trên tay anh, lý do rất gượng gạo nhưng Hoàng Tịch Liên không thể phản đối.

Chỉ đến khi bàn tay lớn đặt trên thắt lưng của cô di chuyển xuống phía dưới cô mới đề phòng đẩy anh ra.

"Ơ?" Đại Bạch ngẩn ngơ, còn chưa được hôn xông mà.


Tề Thiếu Khanh mỉm cười nhìn nhóc con: "Như vậy là được rồi, dì xinh đẹp là hôn thê của ba, chờ Đại Bạch lớn lên rồi tự tìm cho mình một chị gái xinh đẹp mà hôn thỏa thích."
Đại Bạch ước chừng có nhiều luyến tiếc, nhìn Hoàng Tịch Liên rồi lại nhìn Tề Thiếu Khanh, rốt cuộc cũng lộ ra cái đuôi to:
"Chị xinh đẹp bao nuôi Đại Bạch nhé? Đại Bạch trẻ hơn ba Tề nữa cơ, lớn lên sẽ rất đẹp trai."
Ách!
Tề Thiếu Khanh đứng hình, lập tức cúi đầu nhìn thằng bé trên tay, thật sự bị nó hù một phen.

Thế nhưng còn ngồi trên tay anh mà đã công khai muốn giành người của anh, quả nhiên tác phong cướp cạn y hệt mẹ của nó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận