Tự hỏi hắn xem? Hoắc Duật Hy nhẩm lại câu này, thật sự khả năng phản ứng đã vơi đi hơn phân nữa, không biết là vui hay buồn, bình thản hay tột cùng kích động.
Chỉ thấy cô kéo chân váy chạy đến chỗ của người đàn ông đang ôm hôn con trai, giữa biết bao nhiêu người cứ thế mà nhìn hắn chăm chú.
Tư Cảnh Hàn đương nhiên biết cô nhìn mình, hắn ôm con trai quay lại, thật sự bình thản như không có chuyện gì xảy ra khiến cô không biết thực chất hắn đang nghĩ gì, muốn gì.
Hoắc Duật Hy từ từ bước tới, những người xung quanh dạt ra hai bên chừa lối cho cô, dường như đây mới là lúc căng thẳng nhất, cô đọng chỉ còn tiếng bước chân của một mình cô.
Sau cùng khi hai người chỉ còn cách nhau năm bước cô mới dừng lại, ngước nhìn người đàn ông mặc tây trang xám tro cao lớn, đối với cô thật sự rất cao lớn, đến nổi cô phải ngẩn đầu mới cơ hồ chạm đến tuấn nhan.
Cô không biết nên mở lời thế nào.
Vào lúc này mọi ngôn ngữ đều trở nên khô cứng.
Khi hạnh phúc đến với cô quá đột ngột và người đàn ông này vẫn thản nhiên như thế.
Hắn không chủ động và bắt cô chủ động.
Giống như hắn chỉ cho cô một đề bài văn ngắn.
Và phần còn lại là cô phải tự diễn giải thành một trang tự thật dài, suy nghĩa và luận ra hạnh phúc cho mình.
Lúc nào hắn cũng làm khó người khác đến như vậy.
Nhưng đề bài lần này thì cô không tự hiểu được rồi, cô muốn gợi ý, thậm chí là hắn phải làm dàn ý cho cô, để cô chắc chắn mình sẽ không lạc đề.
"Anh nói như vậy là thế nào hả?" Nên cô trực tiếp hỏi và cấp thiết được hắn giải đáp.
Người đàn ông nhìn cô, và bao nhiêu người khác đang nhìn bọn họ, hắn chuyển con trai ôm sang tay trái, tay phải nhận một ly rượu từ phục vụ rồi hơi nghiêng đầu nhìn dòng chất lỏng vàng nhạt bên trong, một bước dài tiến đến sát bên cô, nâng ly rượu lên: "Tôi không uống được rượu này, em có thể uống giúp tôi chứ?"
Hoắc Duật Hy hơi ngơ ngác, nhưng vẫn đồng ý.
"Khoan đã." Tư Cảnh Hàn ngăn lại, cầm ly rượu giơ cao lên làm ra tư thế mời, những người có mặt cũng cầm ly đáp lại.
Hắn nói: "Trước giờ tôi không hay kính rượu.
Cũng không thể mãi nhờ ai đó.
Hôm nay tôi muốn mời mọi người ly này, cạn ly xong tôi sẽ trở thành của người khác, tôi không còn độc thân nữa, sau này đã có người có thể thay mặt tôi kính rượu mọi người rồi.
Mọi người có thể cho "mặt mũi" của tôi hiểu được vấn đề này không?"
Tư Cảnh Hàn vừa dứt lời, những người còn lại lập tức hiểu ra vấn đề, mỉm cười hô lớn: "Chị dâu, mời!"
Hoắc Duật Hy giật mình lùi về sau nhưng đã bị bờ vai vững chãi của Tư Cảnh Hàn chặn lại, hắn mỉm cười đưa ly rượu đến bên môi cô, bồi cô uống còn thì thầm nói nhỏ:
"Hoắc Duật Hy, em "khổ tận cam lai" rồi.
Sau này em chính là mặt mũi của tôi."
Một câu nói tuy rằng êm ái như một điệu nhạc du dương nhưng cũng đủ đem lại chấn động lớn cho tâm lý của cô.
Đúng là cô không quen Tư Cảnh Hàn dịu dàng với mình như vậy, càng không tiếp nhận được chuyện hắn chủ động thề thốt, hứa hẹn với mình.
Đặc biệt là khi cô nghĩ mối quan hệ của hai người đang đi vào bế tắc, thì đột ngột nó lại hồi sinh.
Cảm giác này không chân thực một chút nào, cứ y như cô đang tự mình mơ một giấc mơ viễn vong vậy.
Nghĩ đến đây hốc mắt của Hoắc Duật Hy bỗng thấy xót xót, cay xè.
Dòng chất lỏng vừa rót xuống cổ có cay đến đâu vẫn không cay bằng nơi khóe mắt.
Và rồi cô bật khóc, đến cô cũng không nghĩ mình cứ như vậy mà khóc.
Dù ở chốn đông người cô vẫn không kìm được nước mắt, mếu máo như một đứa trẻ.
Phải, là mếu máo - khóc một cách tự nhiên nhất, chân thực nhất, là một dạng của tâm trạng đang vỡ òa, hơn cả sự xúc động và không đơn thuần là một cảm giác hạnh phúc hay đau khổ, mà nó cứ đan xen vào nhau biết bao tâm trạng khó nói.
Là lúc mà bao nhiêu uất nghẹn, bí bách nơi lòng ngực có dịp giải phóng, tuôn trào như đê vỡ.
Đến lúc này thì không cần để ý nữa đây là ở đâu.
"Hu hu hu..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...