Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Những người bên dưới nghe đến đây bắt đầu ngờ ngợ, thoáng xì xầm bàn tán, hết gật đầu rồi lại tấm tắc, riêng Hoắc Duật Hy thì bĩu môi.

Lại định chơi trò hào phóng tặng cho thằng nhóc béo lùn đó khu resort nhiệt đới để tắm nắng chứ gì.

Cô không lạ gì kiểu yêu thương con trai bất chấp của hắn, Đại Bạch thích vùng biển này ra mặt rồi còn chi?
Và nhiều người cũng có suy nghĩ như cô, thậm chí Hoàng Tịch Liên còn nhích tới huých vào eo cô: "Cô giỏi lắm, sinh được thằng con quý tử biết đào mỏ từ ba nó, thích rồi nha."
Hoắc Duật Hy không quá hào hứng với lời trêu chọc của Hoàng Tịch Liên, nhún nhún vai khịt mũi: "Có gì hay ho chứ, con trai là do tôi sinh ra, hắn không biết ơn mà chỉ toàn nghĩ cho nó, đúng là bạc bẽo."
Đám phụ nữ nghe cô nói liền cười rộ lên, cả Lạc Tư Vũ và Mao Lập Tát đứng gần đó nghe được cũng cười, nhưng họ thì ý tứ hơn nhiều.

Cho đến khi Tư Cảnh Hàn lần nữa lên tiếng lần nữa, Tề Thiếu Khanh đã từ trên khán đài đi xuống, đi đến chỗ của cô: "Sao vậy, ba của con trai em nói rất nhàm chán sao?"
"Đúng." Cô bỏ cộc một từ.

Anh cũng không chấp nhất, còn mỉm cười: "Anh thì không nghĩ vậy đâu, đến đây tập trung nghe kỹ nào." Vừa nói anh vừa kéo tay cô về phía mình, chắn ngang chỗ của Hoàng Tịch Liên, cô ấy vì thế mà lùi lại một bước, Lạc Tư Vũ đứng đằng sau lập tức đưa tay ra đỡ.


Tề Thiếu Khanh khẽ liếc về sau một cái rồi lại như không mấy để ý nhìn lên sân khấu, chỉ có ánh mắt là tối đi mấy phần.

Bên trên Tư Cảnh Hàn đã nói đến phần quan trọng nhất: "Tôi rất yêu Đại Bạch - đứa con trai độc nhất này, thậm chí đã từng nghĩ không cần gì cả chỉ cần có thể sống cùng thằng bé đến già, nhìn nó lớn lên, trưởng thành là đủ.

Nhưng như thế không phải." Nói đến đây hắn khẽ lắc đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Tề Thiếu Khanh và anh bỗng nhiên nắm lấy tay Hoắc Duật Hy trực tiếp kéo lên sân khấu.

"A...! Anh Thiếu Khanh?" Trong sự ngỡ ngàng của cô Tư Cảnh Hàn chỉ nhìn sang một lần, khẽ chỉnh cho Đại Bạch ngồi cao trên tay mình hơn rồi tiếp tục nói:
"So với việc yêu Đại Bạch thì tôi càng biết ơn người mẹ đã sinh ra bé con nhiều hơn, Madi chính là món quà tôi muốn dành tặng cô ấy thay lời cảm ơn.

Chủ nhân thật sự của Madi - Hoắc thị Hoắc Duật Hy."
Lần này Tề Thiếu Khanh đã kịp trao tay Hoắc Duật Hy vào tay hắn.

Đỡ nhẹ lấy eo của cô, ở trước mặt Đại Bạch và mọi người hắn không ngần ngại cúi đầu một cái, môi mỏng đã chuẩn xác điểm vào môi cô với nụ hôn thâm tình và lời thì thầm: "Cảm ơn em."
"Phụt...! bụp bụp bụp! Đùng...!" Pháo hoa ngay thời điểm này được bắn lên không trung tạo ra âm thanh vang dội.

Trên khán đài bóng bay và vô số cánh cánh hoa tươi một rơi xuống một bay lên cùng lúc tạo ra khung cảnh nên thơ vô cùng.

"Oa..."
"Bốp bốp bốp!"
"Hoan hô..."
Tiếp đó là tiếng vỗ tay nồng nhiệt vỡ òa của tất cả mọi người, có cả reo hò và hoan hô.

Đại Bạch câu trên vai Tư Cảnh Hàn sau khi giật mình vì tiếng nổ lớn thì bắt đầu trố mắt nhìn pháo hoa, rồi cũng cười tít mắt vỗ tay, chỉ là nhân vật chính là Hoắc Duật Hy vẫn ngẩn tò tè, cả người cứng đờ như một khúc gỗ, không biết phản ứng và cũng không kịp phản ứng.


Vì có con trai nên Tư Cảnh Hàn không dồn ép cô quá lâu, sau pháo hoa kết thúc hắn một tay ôm con trai một tay ôm eo cô, nói với quan khách bên dưới, nhưng đúng hơn là giới thiệu:
"Người phụ nữ này của tôi đôi lúc có chút ngốc nghếch nên không kịp phản ứng.

Con trai thi thoảng cũng hay ngớ ngẩn như cô ấy nhưng vẫn rất đáng yêu nên có thể bỏ qua, sau này còn nhiều dịp gặp mặt nên Cảnh Hàn cũng không giấu giếm, nếu để mọi người bắt gặp tình trạng tương tự cũng mong không chê cười."
"Không đâu, sẽ không đâu." Bên dưới đồng loạt nói.

Đến đây Tư Cảnh Hàn không nói nữa mà Tề Thiếu Khanh đứng ra thay hắn cảm ơn: "Vất vả cho mọi người rồi, phải cùng Tư tổng diễn cả buổi tối để cậu ấy thuận lợi yêu đương, thật may cuối cùng cũng thắng lợi hoàn thành, tối nay thay mặt Tư tổng tôi nhất định kính mọi người mỗi người một ly.

Được không?"
"Được! Đều là người nhà cả."
Diễn kịch? Người nhà?
Mấy người phụ nữ lập tức quay lại nhìn nhau, cả Hoắc Duật Hy đang ngố ra cũng có phản ứng, nhảy khỏi người Tư Cảnh Hàn, trân trối.

"Diễn kịch là thế nào?"
Tề Thiếu Khanh nhận ly rượu từ phục vụ mới kính một ly xong sẵn dịp giới thiệu cho cô được biết: "Thật ra tối nay ở đây tai to mặt lớn như em thấy đó đều là anh em bạn hữu của bọn anh, không có người bên ngoài.

Cái này có thể tính là ba của con trai em muốn mở tiệc để chính thức giới thiệu em với bạn bè của hắn, cũng cố địa vị của em.


Nào, theo lễ em phải kính mọi người một ly rồi."
"Em hỏi diễn kịch là thế nào?" Hoắc Duật Hy vẫn khăng khăng nhìn Tư Cảnh Hàn.

Nhưng tiếp lời vẫn là Tề Thiếu Khanh vì Tư Cảnh Hàn đã bận nhặt bóng bay còn vương lại cho Đại Bạch.

"Vì muốn tạo cho em sự bất ngờ nên ban đầu mọi người mới tỏ vẻ đến đây để dự một buổi tiệc thương mại bình thường, anh là chủ nhân chính.

Nhưng còn thật sự thì giống như những gì em đã thấy."
"Vậy còn Tư Cảnh Hàn, hắn như vậy là...!là thế nào?" Ý cô là hắn hết giận hờn rồi ư? Lúc nãy còn công khai hôn cô nữa.

Cái này thì Tề Thiếu Khanh chỉ nhún vai, cười cười: "Anh cũng không rõ nữa, em tự hỏi hắn xem."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận