Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Tiểu Hy, cậu định làm thế nào?" Sau một lúc, Mộc Tích mới lên tiếng hỏi.

Không đợi Hoắc Duật Hy trả lời Tống Ly Ninh đã cười cợt: "Cô ta thì có thể làm gì chứ, anh Cảnh Hàn quyết định chuyện gì rồi thì còn ai có thể xen vào, nếu anh ấy thật sự muốn lấy người khác đi chăng nữa cũng không đến lượt Hoắc Duật Hy ngăn cản."
Cái này là Tống Ly Ninh muốn thị uy cho Tư Cảnh Hàn, ý muốn nói tại vì Tư Cảnh Hàn không muốn đó thôi, nếu hắn muốn thì dù Hoắc Duật Hy có mở họp báo rầm rộ đến đâu cũng vô dụng.

Nói nãy giờ Hoắc Duật Hy tuy im lặng nhưng không có nghĩa là cô không cáu với mấy lời khiêu khích của Tống Ly Ninh, cứ nói như kiểu Tư Cảnh Hàn không cần gì cô vậy.

"Cô Tống, đúng là trước kia tôi và hắn từng hiểu lầm nhau nhưng tôi không nghĩ quan hệ của chúng có thể vì suy nghĩ đơn phương của một ai đó mà ảnh hưởng.

Đến bây giờ chuyện hắn lấy ai có thật sự chỉ là chuyện của riêng hắn không tôi nghĩ tự bản thân hắn cũng biết."
Cô vừa dứt lời Tống Ly Ninh đã quay người lại, nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn người từ Sao Hỏa đến.

Xem ra Hoắc Duật Hy này khẩu khí cũng thật lớn.

"Cô nghĩ rằng bản thân mình đối với anh Cảnh Hàn có bao nhiêu trọng lượng chứ hả, nếu không phải vì Đại Bạch thì anh ấy còn chịu nhìn đến cô sao?"

"Cô sai rồi.

Đối với người Tư Cảnh Hàn quan tâm hắn sẽ thản nhiên đối diện, chỉ có những người thật sự quan tâm khi gặp chuyện hắn mới né tránh bởi vì hắn không thể giữ vẻ thản nhiên.

Trường hợp của tôi chính là như vậy." Hoắc Duật Hy chắc nịch nói, cứ như cô rất hiểu người đàn ông kia vậy.

Tống Ly Ninh cười khẩy như đang nắm được một điều gì trọng yếu mà Hoắc Duật Hy chưa biết nên rất đắc ý: "Ha, cô đừng chỉ nói suông, nếu thật sự anh ấy quan tâm cô thì đã không chọn tôi để đi tiệc..." Nhưng chỉ được nửa chừng cô ấy lập tức khựng lại như thể lỡ lời nói ra chuyện bí mật.

Đương nhiên những người còn lại đã phát hiện ra mấu chốt nhìn cô ấy chằm chằm.

Tống Ly Ninh muốn quay đầu bỏ chạy: "Không thèm nói với các cô nữa, tôi đi đây."
Nhưng làm sao có thể dễ dàng chuồn như vậy được.

"Cô đi đâu thế, còn chưa nói xong mà." Bốn năm người phụ nữ còn lại đứng dậy xông tới.

"Các cô làm gì vậy, mau thả tôi ra."
"He he he...!Đừng giãy, Tiểu Ly Ninh mau nói ra xem là tiệc gì nào."
Buổi tối hôm đó.

Tư Cảnh Hàn ôm con trai đến tiệc tri ân ba tháng resort của Tề Thiếu Khanh chính thức vào hoạt động.

Không cần nói những người biết đến danh tiếng của hắn đều dán mắt vào Đại Bạch được bế trên tay, vừa tò mò vừa cảm thán.

Xem ra cái người tự xưng là Hoắc Duật Hy - Hoắc thị nói không sai chút nào.

Chỉ có một số người lần trước dự lễ đính hôn của Tề Thiếu Khanh được thấy qua thằng bé một lần là bình thản hơn, xem chuyện Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy ở chung một chỗ đã là mặc định.

Nhân vật chính Tề Thiếu Khanh xuất hiện, đi cùng là Hoắc Duật Hy không ngừng càu nhàu tại sao anh không thông báo cho cô biết trước có bữa tiệc này làm cô không kịp chuẩn bị tâm lý.


Anh chỉ cười, không nói gì cả ra vẻ bí mật vô cùng.

Bữa tiệc này không quá rầm rộ tuy nhiên mời đến cũng toàn là tai to mặt lớn, mà nhân vật hắc bạch lưỡng đạo như Tư Cảnh Hàn ôm theo con trai nhỏ lại càng đặc biệt, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.

Đại Bạch ở trên tay hắn không ngừng ngó nghiêng tìm kiếm Hoắc Duật Hy, hẳn cũng rất cao tay cứ đứng mãi ở khu buffet khiến thằng bé không tập trung được.

Tống Ly Ninh ở cạnh hắn đã nhìn thấy cô, cố tình khoác lấy tay Tư Cảnh Hàn thách thức.

Cô tức muốn tiến tới đó ngay, nhưng Tề Thiếu Khanh kịp thời ngăn cản: "Hôm nay xem như nể mặt anh được không, bạn gái của anh đừng chạy đi theo người khác chứ?"
"Em mặc kệ đấy, anh mượn vợ chưa cưới của anh kìa, ba của con trai em đang đứng cùng phụ nữ có chồng khác."
"Đại tiểu thư Hoắc thị, ở đây là nơi đông người, em đừng nóng lòng, nếu không người khác lại nghĩ em rất cần hắn, sẽ rất mất giá đó." Tề Thiếu Khanh chân thành khuyên, rất hứng thú nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Hoắc Duật Hy, lại thầm khen Tư Cảnh Hàn quả nhiên có sức thu phục.

Dường như có thần giao cách cảm, Hoắc Duật Hy ở đây bồn chồn chưa bao lâu Đại Bạch đã nhìn thấy cô.

Thằng bé mặc kệ Tư Cảnh Hàn từng dặn trước là phải ngoan cứ thế háo hức reo lên: "Mommy, mommy kìa ba ba." Đại Bạch vừa reo vừa vẫy tay đương nhiên đã thu hút không ít sự chú ý của những quan khách có mặt, từ đó tất cả ánh mắt đều dồn theo cái chỉ tay của Đại Bạch.

Thằng bé biết ba nó hiện tại không thể giáo huấn mình thì được nước làm tới, nghiêng người về phía Hoắc Duật Hy, giả vờ ngây thơ đòi bế.

Cũng vì thế mà Hoắc Duật Hy có lý do để tiến tới chỗ của Tư Cảnh Hàn.


Theo cùng cô là Tề Thiếu Khanh, nối đuôi là Lạc Tư Vũ, Mao Lập Tát cùng với nhóm người của Mạc Doanh cũng đi qua góp vui.

Bởi vì Hoắc Duật Hy đi tới mà bên cạnh Tư Cảnh Hàn còn có một người phụ nữ gây ra khung cảnh khá khó xử.

Đại Bạch đột nhiên thích bi bô hơn hẳn, hỏi hắn câu khó: "Mommy hôm nay xinh quá, phải không ba ba?"
Những khách mời đang đứng cùng Tư Cảnh Hàn nhìn hắn, rồi lại nhìn Hoắc Duật Hy đang mặc váy đuôi cá trễ ngực màu xanh dương y hệt một nàng tiên cá vừa lên bờ vì hoàng tử của mình, hắn chớp mắt một cái, thuận theo ý Đại Bạch ừ một tiếng.

Hoắc Duật Hy vừa tiến đến, Đại Bạch liền đưa tay ra: "Mommy, bế bế."
Tống Ly Ninh bên cạnh nhìn cô, không hiểu sao lúc này nhìn cô ấy rất lạ, lạnh lùng hơn lúc chiều và cũng điềm tĩnh hơn.

Nhưng dù là vậy thì cũng chẳng sao, quan trọng là Đại Bạch ở trên tay Tư Cảnh Hàn cần đến mommy như cô, không ai có thể thay thế.

Tống Ly Ninh đó còn chưa biết tránh ra?
Cô định đón lấy Đại Bạch thì Tư Cảnh Hàn cản bàn tay múp míp của thằng bé lại, thấp giọng nói: "Đại Bạch không được nháo, mommy mặc lễ phục làm sao có thể bế con?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui