Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Cạch."
Hoắc Duật Hy nặng nề đẩy cửa ra rồi cũng nặng nề đóng cửa lại.

Mấy người phụ nữ trong phòng khách thấy cô lủi thủi trở về liền thắc mắc: "Tiểu Hy làm sao vậy, sao lại trở về rồi?"
Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu, có vẻ phờ phạc.

Hoàng Tịch Liên lo lắng đi tới định đỡ cô thì lúc này bên ngoài một người phụ nữ khác đẩy cửa đi vào, rất vênh váo chăm chọc Hoắc Duật Hy:
"Ha, đáng đời lắm."
Người khác có lẽ không nhận ra nhưng Mạc Doanh thì biết rõ người này là ai, kinh ngạc thốt lên: "Tống Ly Ninh, sao cô lại ở đây?"
Tống Ly Ninh nhếch môi: "Đương nhiên là tôi phải ở đây rồi, chính là anh Cảnh Hàn dẫn tôi đến đây chứ không có như ai kia."

Lời này của cô ấy đúng là chói tai vô cùng, nhưng những người khác không thấy lạ khi biết Tống Ly Khắc - luật sư của Tư Cảnh Hàn chính là anh trai của cô ấy, xem ra ngoài mặt mũi thì thái độ của hai người đối với Hoắc Duật Hy cũng là hoàn toàn giống nhau.

Mộc Tích lần trước đối với Tống Ly Khắc đã không thích nổi, mà Tống Ly Ninh thì cũng y hệt như anh trai mình cho nên cô lập tức tiến lên phản công: "Chẳng phải nghe nói cô đã có chồng rồi sao, còn suốt ngày chạy theo chồng của người khác, chồng cô không quản cô sao?"
Chuyện này của Tống Ly Ninh được làm rõ sau khi Tư Cảnh Hàn bị tát oan và bỏ đi, đám đàn ông Lạc Tư Vũ đã nói cho Hoắc Duật Hy đầu đuôi sự thật, cũng vì thế cô mới biết mình tát oan hắn và có động thái níu kéo hắn về, nếu không thì đừng mong cô dùng mặt mũi Hoắc gia để cho hắn danh phận.

Nhắc đến chữ "chồng" Tống Ly Ninh giống như bị ngộ độc, dựng lông măng lên, như một con mèo hung dữ, gào lên: "Ai là chồng tôi chứ, cô không được nói bậy."
Mộc Tích biết ngay chọc trúng chỗ đau của cô ấy, càng đắc ý: "Dù cô có muốn hay không thì trên thực tế ai ai cũng biết cô đã đăng kí kết hôn với người khác, cho nên đừng lo chuyện bao đồng nữa."
"Cô..." Tống Ly Ninh tức đến đỏ mặt, thực tế cô ghét bị ghép với người đàn ông đó vô cùng.

Không biết là đáng thương hay đáng ngưỡng mộ, Tống Ly Ninh nóng nảy này lại được một tay hắc đạo lẫy lừng nhắm đến, nghe Lạc Tư Vũ nói người này đặc biệt khó gần, tàn độc có tiếng, cùng họ Tống càng không hợp nhau nhưng lại vì Tống Ly Ninh nhượng bộ tới lui chào hỏi.

Đương nhiên Tống Ly Ninh không yêu hắn, chỉ vì nhiều biến cố diễn ra nên đã buộc chặt hai người lại một chỗ.

Trở về hiện tại, Tổng Ly Ninh phì phì thở, sau một hồi mới bình tĩnh công kích ngược lại Mộc Tích: "Tôi lo chuyện bao đồng còn cô thì không à, cô là ai mà xen vào chuyện của người khác?"
Mộc Tích quá thản nhiên, dăm ba câu nói không bao giờ làm cô lúng túng: "Tôi thì chẳng là ai cả, nhưng chí ít tôi là đang tranh giành chồng cho bạn của mình, còn cô, có chồng rồi thì tranh giành cái gì chứ, chẳng lẽ là tranh giành cho anh trai đáng ghét của cô?"
Một lời này của Mộc Tích không biết là cố tình hay vô ý nhưng lại làm Tống Ly Ninh sững sờ, cứng miệng, thậm chí là biểu cảm khuôn mặt hết trắng rồi lại đỏ, hóa thành giận dữ.

Cứ như bị người khác nhìn thấu tâm tư mà nói trúng tâm tư, chỗ đau không muốn ai biết vậy.

Cô ấy thét lên: "Cô còn nói nữa có tin tôi dán miệng cô lại luôn không?"

"Sao hả, tôi cứ nói đấy, cô có giỏi thì đến đây.

Anh trai ẻo lả của cô chính là đi tia chồng của người khác, thảo nào lại luôn cay đắng Tiểu Hy nhà tôi." Mộc Tích càng không chịu thua, hất cằm lên mà nói đại.

Thế mà Tống Ly Ninh lại giận quá hóa cuồng, lập tức xông đến định bắt lấy cô Mộc Tích thật.

"Có giỏi thì cô đừng có chạy!"
"Tôi ở đây, cô bước tới xem!"
"Tiểu Tích, được rồi đừng cãi với cô ấy nữa." Hoắc Duật Hy vội đứng ra can giải.

Một mặc kéo Mộc Tích lại để hai người phụ nữ không toét đầu chảy máu với nhau.

Mạc Doanh bên kia cũng thức thời chạy đến lôi Tống Ly Ninh về phía sau, đúng là "rộn rã" vô cùng.


"Buông mình ra, buông mình ra.

Mình mới không sợ con nhóc con mới lớn này."
"Ai là nhóc con mới lớn hả, cô nói không ngượng miệng à? Mạc Doanh, cô mau buông tôi ra, hôm nay tôi nhất định phải trừng trị người phụ nữ này mới được!" Tống Ly NInh quyết ăn thua đủ, Mộc Tích cũng mồm năm miệng mười:
"Tôi nói cô đấy, cô đấy, có giỏi thì đến đây.

Cô và anh trai cô đều đáng ghét như nhau, tranh chồng của người ta làm gì chứ hả, anh trai cô nằm mơ cũng không chấm mút được gì đâu, đừng có mà cố công vô ích!"
"Ga...!người phụ nữ đáng ghét này!"
Dù rằng không phải là chuyện của mình nhưng hai người phụ nữ kia cứ chí chóe mãi đến nỗi nhân vật chính như Hoắc Duật Hy cũng thấy điên đầu khi can ngăn không được nữa, phải thét lên: "Thôi đủ rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận