Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Thế nhưng Lạc Tư Vũ khá khinh bỉ lối tư tưởng tiểu nhân này của hắn, cười khẩy một cái nhắc nhở: "Nhưng người khác cũng nói vui thôi đừng nên vui quá, cậu chọc ít thì vui, nhưng chọc nhiều quá người ta sẽ cáu thật đấy, lúc đó thì ai chạy theo ai còn chưa biết, phải không Đại Bạch?"
Đại Bạch đang che nắng đột nhiên được nhắc đến mới ngẩn ngơ ngước lên, nhưng vẫn "vâng ạ" theo quán tính chọc cho Lạc Tư Vũ không khỏi bật cười.

Tư Cảnh Hàn thở dài xoa xoa đầu con trai nhỏ, nuôi nó lớn đến tầm này bỗng nhiên cảm thấy có chút hoài công.

"Nhưng cậu định cứ thế này bỏ đi à, dẫu sao Tiểu Hy cũng đã vất vả rất nhiều, chỉ một tát thôi mà, không thể niệm tình Đại Bạch bỏ qua sao?"
"Một tát?" Nghe Lạc Tư Vũ nói thế Tư Cảnh Hàn lập tức quay sang nhìn hắn, ánh mắt cứ như muốn nói: cậu cứ thử bị tát đi rồi có tha thứ nổi không?
Thấy thế Lạc Tư Vũ nhún vai: "Thứ cậu muốn cũng đã đạt được rồi, hà tất còn tính toán."
Tư Cảnh Hàn bồng Đại Bạch bằng một tay, một tay cầm kính râm tháo xuống, trong lòng mang theo cỗ phẫn uất bấy lâu chưa nói: "Nếu như không phải vì niệm tình Đại Bạch thì chuyện trước kia đã không đơn giản như vậy bỏ qua.


Nếu không phải vì niệm tình Đại Bạch thì mình đã không cho người phụ nữ kia cơ hội.

Còn cô ấy thì sao, sử dụng cơ hội đó thế nào?"
"Điềm tĩnh hơn một chút khó đến vậy sao, thân phận của mình nguy hiểm như thế, với tính cách nóng nảy đó của Hoắc Duật Hy hoàn toàn không thích hợp.

Lúc nào gây sự đợi mình dọn dẹp tàn cuộc, sau cùng đến cả Đại Bạch cũng được lôi vào, con trai của mình là bảo bối, không phải là con át chủ bài để người khác bức mình lộ diện."
Những gì hắn nói Lạc Tư Vũ đều hiểu, chỉ có Đại Bạch là không hiểu nhưng thằng bé vẫn biết ba ba đang không vui nên im lặng nép vào cánh tay của hắn, cố tỏ vẻ dễ thương.

Xót con trai Tư Cảnh Hàn mới giãn mi tâm ra không muốn làm nhóc sợ.

Lạc Tư Vũ biết có khuyên nhiều hơn cũng không thể làm hắn thay đổi suy nghĩ, nhìn về phía sau thấy Hoắc Duật Hy đang cố bám theo thì khá yên tâm.

Cô vẫn rất kiên trì với tên đầu gỗ này, chuyện Đại Bạch có những tháng năm tươi đẹp rất khả thi.

"Cạch."
Sau khi khóa chắc cửa phòng, Tư Cảnh Hàn mới thả Đại Bạch xuống:
"Đại Bạch, tìm chỗ ngồi đi."
"Vâng ạ." Thằng bé nhanh chân chạy đến ghế, trèo lên trên.


Nhìn nhìn Đại Bạch, lại đề phòng nhìn cánh cửa lần nữa, chắc chắn Hoắc Duật Hy không thể đột nhập vào hắn thoáng yên tâm, gật đầu đi vào phòng ngủ tìm quần áo để thay.

Lại nghĩ Hoắc Duật Hy cho là chỉ cần được hắn thì sẽ dễ dàng làm hòa như vậy ư?
Nằm mơ.

"Cạch!"
Suốt quá trình này Đại Bạch đều chăm chú quan sát ba mình từ lúc hắn đi vào phòng ngủ cho đến khi đạp cửa đi ra với khuôn mặt tức giận, thằng bé không khỏi giật mình, thu người lại một góc, giả vờ ôm đĩa trái cây ăn như không biết gì về chuyện cái vali trong tay hắn.

"Hoắc Duật Hy!" Tư Cảnh Hàn gần như rít qua từng kẻ răng ba từ này.

Hắn sải bước đến chỗ Đại Bạch, xách thằng bé lên: "Mommy vào phòng của ba?" Hắn biết hỏi là thừa, vì chẳng những Hoắc Duật Hy đã vào mà còn dọn luôn cả quần áo của mình treo vào cạnh quần áo của hắn, cứ y hệt như ở nhà cô vậy, nhưng hắn vẫn hỏi.


Đại Bạch ngốn miếng táo trong miệng, chu môi im lặng như không biết gì.

Với vẻ mặt này của nhóc Tư Cảnh Hàn biết ngay là cố tình, bèn đặt nó trở về salon, ngược lại kéo vali của Hoắc Duật Hy ra cửa, tống ra ngoài.

Quả nhiên Hoắc Duật Hy đang đứng canh bên ngoài, thấy hắn ném đồ của mình ra liền nhào đến: "Này, anh làm gì vậy, quần áo của em đấy."
Tư Cảnh Hàn trừng mắt nhìn cô: "Phụ nữ không biết xấu hổ như em lớn đến tầm này rồi tôi mới lần đầu nhìn thấy đấy."
"Anh có nói em thế nào cũng vô dụng, hết phòng rồi, em chỉ ở nhờ thôi."
"Cả lý do này mà em cũng bịa được sao? Em thật sự không biết xấu hổ à?"
"Không biết xấu hổ? Ha ha, em sẽ cho anh thấy thế nào là không biết xấu hổ thật sự." Nói xong cô nhanh chóng đẩy hắn qua một bên, hét vào trong nhà: "Đại Bạch, mau ra cứu mommy, ô ô ô...!Tiểu Bạch đòi quăng mommy xuống biển này!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận