Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Trí Quân vừa thay đồ xong Hoắc Duật Hy lập tức kéo đám chị em đi vun vút, gấp gáp tìm ba cho con trai đến nổi quên cả hình tượng.

Nói cốc cần hắn nữa chính là nói dối.

Vượt qua bao nhiêu trắc trở rồi, nếu chỉ vì một lý do ngớ ngẩn mà buông bỏ nhau thì thà rằng ban đầu cứ tách ra cho xong.

Đám chị em của Hoắc Duật Hy đúng là rất nhiệt tình, đi tìm chồng cho cô rất xông xáo, vừa ra ngoài bãi vừa chia nhau thành hai nhóm để tìm đối tượng, khi nhóm đàn ông đi sang gọi các cô lên bãi thì đã chẳng còn người đâu, gọi điện mới biết họ đã sắp lật tung hòn đảo nhỏ bé của Tề Thiếu Khanh.

Tức tốc cho bảo vệ trong khu vực đi tìm người tập hợp lại, sau khi đếm đủ năm người phụ nữ Tề Thiếu Khanh mới dám thở phào nhẹ nhõm, cũng may vẫn còn nguyên vẹn nhưng không quên nghiêm khắc giáo huấn cho một bài.

"Hoàng Tịch Liên, lại là em dẫn đầu phải không?"
"Không phải." Hoàng Tịch Liên phụ nhận.


Tề Thiếu Khanh không tin: "Vậy là ai?"
"Là em, em dẫn bọn họ đi tìm Tiểu Bạch cho em." Hoắc Duật Hy lập tức giơ tay, từ nhóm năm người phụ nữ xếp thành một hàng ngang ngay ngắn tiến lên phía trước một bước, gánh trách nhiệm.

Đại Bạch trên tay Tề Thiếu Khanh đang chỉnh chỉnh lại cái nón đi biển của mình nghe cô nói vậy liền hỏi: "Vậy đã tìm được Tiểu Bạch chưa mommy?"
"Nếu không phải bị ba Tề của con bắt về thì có lẽ đã tìm được rồi." Hoắc Duật Hy nhún vai hờn trách.

"Anh đã nói sẽ dẫn em đi thì sẽ giữ lời, sao lại còn gấp gáp?"
"Nhưng em nhớ ba của con chồng em sắp chết rồi, anh hiểu cảm giác đó không? Đương nhiên anh không hiểu nên mới nói như vậy." Cô vẫn cố cãi.

Lần này thì những người đàn ông còn lại không còn gì để nói.

"Được rồi, lần này rút kinh nghiệm, nhưng lần sau nếu còn tự ý ly khai thì mỗi người các em đừng trách bọn anh phạt nặng tay.

Nghe rõ không?"
"Đã rõ." Năm người phụ nữ đồng thanh hô, cứ y hệt như tuân lệnh chỉ huy trưởng vậy.

"Nói lớn lên." Tề Thiếu Khanh lần nữa yêu cầu.

"Đã rõ!"
Cuối cùng anh cũng thấy hài lòng, ôm Đại Bạch quay người lại, dắt theo hai con chó cưng dẫn đầu đi về phía trước nơi có hàng dừa rậm rạp nhất.

Có thể nói nơi này là nơi tập trung nhiều người đến hóng mát nhất, từ thời gian này trở đi là thời điểm lý tưởng để nằm phơi mình một cách tĩnh lặng nhìn mặt trời từ rực rỡ đến dần dần chìm xuống biển.

Tuy nói là đông nhất, nhưng trên thực tế khu du lịch cao cấp này chỉ có những người thật sự có tiền mới dám lui tới, cho nên hoàn toàn không có cái gọi là "ồn ào", hầu như ai cũng muốn yên tĩnh để tịnh dưỡng, cách chừng hơn mười mét mới có vài người.


Những cặp tình lữ thường thích che ô, bên trong những chiếc ô lộng lẫy màu sắc ấy chắc cũng là những chuyện đặc sắc.

Hoắc Duật Hy đi ngang không khỏi líu lưỡi cảm thán sao lại có chuyện lãng mạn như thế chứ.

Phải chi Tư Cảnh Hàn cũng biết phong tình như thế thì cô phải thích đến chết mất thôi.

Tuy nhiên, nhân vật chính của chúng ta không có trái tim mang màu sắc ấy.

Trong khi người khác che ô để tình tứ thì hắn che ô chỉ để ngủ, mặc kệ sung quanh là những cảnh tượng tú sắc khả san.

Bốn cái ô chụm lại một chỗ hồng che khuất những ánh nắng có hại cho da vẻ của hắn được dựng lên một cách có bài bản.

Bên cạnh chỗ hắn nằm có một cái bàn nhỏ, trên bàn có một cái túi, bên trong đựng không quá nhiều đồ gồm một chai xịt khoáng, một dưỡng ẩm và một kem chống nắng, bên cạnh cái túi là một quả dừa, cạnh bên quả dừa có một đĩa dưa hấu.

Ước chừng hắn nằm đấy chưa lâu, cả đĩa dưa cũng chưa đụng miếng nào.


Có kính râm trên mắt nên Tư Cảnh Hàn khá dễ ngủ, lúc thân hình béo tròn của ai đó lăn vào trong ô của hắn để ăn dưa hắn vẫn chưa nhận ra là có người đến.

Đại Bạch được cử vào để xác nhận xem người trong ô có phải là Tiểu Bạch của nhóc không sau khi thấy đĩa dưa hấu lập tức quên việc phải quay ra báo cáo ngay mà ở lại cầm một miếng dưa hấu lên ăn.

Tư Cảnh Hàn nghe tiếng chẹp chẹp thì nhíu mày, nghĩ rằng là con của ai đấy đi lạc sang chỗ hắn, nhưng lại nghĩ chỗ này vì thiết kế đặc thù của resort trên mặt nước nên làm sao có chuyện để trẻ em đến đây.

Vậy lại ai?
Hắn tò mò đẩy kính râm xuống, lập tức choáng váng vì khi thấy bộ dáng hám ăn quen thuộc hiện diện trước mắt mình.

Và sau đó một cái ô của hắn cũng được nhổ lên, ánh sáng nồng đậm lập tức hắc vào khiến hắn phải nheo mắt, kèm theo là âm thanh nũng nịu đến nỗi hắn phải rợn người.

"Cục cưng, anh làm em "nhớ" anh hơi nhiều rồi đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận