Hoắc Duật Hy vừa chống tay lên hông vừa chỉ trời chỉ đất rít rào.
So với Đại Bạch đang cười sằng sặc vì vẻ mặt đáng yêu này của mommy thì Mao Lập Tát không khá đến như vậy, gượng gạo cười trừ huých tay vào người Lục Nguyên: "Cậu làm ăn thế nào mà càng ngày càng tệ thế này."
Lục Nguyên là trợ lý của Lạc Tư Vũ, so với Mạc Doanh trước kia không thường ở công ty, nhưng sau chuyện của Tư Cảnh Hàn, anh được bổ nhiệm trở thành cổ đông của Tư thị, quay về Trung Quốc hoạt động thường xuyên hơn.
Chuyện họp báo lần này của Hoắc Duật Hy cũng do một phần anh chuẩn bị, tuy nhiên ra nông nổi này không thể đổ toàn bộ lỗi lầm cho anh.
"Rõ ràng là cậu cũng có tham gia, thế nào lại hỏi tôi?"
"Tôi không hỏi cậu thì hỏi ai, tin tức tung ra thế nào do cậu quản lý, bị biến tấu ra thế kia cậu chẳng lẽ không biết mà kìm chế lại?" Mao Lập Tát cố tìm cách đẩy toàn bộ trách nhiệm cho người khác.
Không chịu thua, Lục Nguyên cãi lại.
Thế là hai người đàn ông thi nhau chí chóe, còn Đại Bạch thì ngửa cổ cười khanh khách khiến Hoắc Duật Hy đang điên đầu càng tức hơn, hét lên: "Được rồi!"
"..."
Cả căn phòng im bặt.
Tất cả đều sợ hãi dáng vẻ lúc này của Hoắc Duật Hy.
Cô hằn học đi về bàn làm việc của Tư Cảnh Hàn, ngồi lên ghế tổng tài, nhíu mày suy nghĩ một lúc thì nói:
"Phải đưa ra tối hậu thư thôi."
"Tối hậu thư?" Mao Lập Tát và Lục Nguyên đồng thời kinh ngạc kêu lên.
Hoắc Duật Hy liếc nhìn bọn họ, gật đầu: "Đúng vậy, tên vịt đực chết bầm kia chưa thấy quan tài nên chưa đổ lệ, bà đây không đưa ra biện pháp mạnh thì hắn cứ nhởn nhơ."
"Bốp bốp bốp!"
"Đúng lắm, đúng lắm! Phải cho hẳn biết tay." Mao Lập Tát và Lục Nguyên hùa theo vỗ tay.
Hoắc Duật Hy chướng mắt vẻ a dua của hai người kia, liếc xéo một cái, bọn họ liền thức thời quéo râu lại, im lặng.
Đại Bạch ngồi trên ghế cũng tò mò, nhảy bịch xuống chạy tới chỗ của mommy, hỏi ngây ngô: "Mommy, vịt đực là...!là con vịt thế nào vậy? Có đẻ trứng được không?"
"Á há há..." Mao Lập Tát và Lục Nguyên thi nhau cùng khùng khục.
Nhất thời Hoắc Duật Hy cũng cứng người, cúi nhìn Đại Bạch đang ngẩn cao cổ ngó mình với ánh mắt cực tò mò, khó khăn ho khan: "À, nó không đẻ được trứng nhưng có thể để ra tiền."
"Và còn sinh được Nhị Bạch nữa." Mao Lập Tát chêm thêm một câu khiến Đại Bạch ngố ra, hỏi Hoắc Duật Hy tiếp: "Hả, vịt đực sinh được Nhị Bạch nữa à...!giống Tiểu Bạch quá nhỉ? Nhưng...!nhưng mommy đừng sinh Nhị Bạch với vịt đực nhé, tội nghiệp Tiểu Bạch."
Hoắc Duật Hy trừng mắt nhìn Mao Lập Tát, ý bảo anh bớt lắm lời với Đại Bạch.
"Nhưng tẩu tẩu, làm sao ra tối hậu thư đây?" Lục Nguyên chen vào hỏi.
"Đương nhiên là tôi nghĩ ra cách rồi, các cậu truyền xuống dưới đăng bài này lên." Vừa nói, cô đưa cho họ một tờ giấy với vài dòng chữ.
Mao Lập Tát nhận lấy, đọc thành tiếng cho Lục Nguyên cùng nghe.
Sau một ngày nữa nếu Tư Cảnh Hàn còn chưa xuất hiện, Hoắc Duật Hy sẽ trao thưởng 1 triệu đô cho ai tìm ra tung tích của hắn.
"Còn nữa, còn nữa: Tư Cảnh Hàn, anh nghe đây, nếu anh còn không xuất hiện thì em sẽ cho mọi người cùng chiêm ngưỡng anh của năm năm trước đã từng "đẹp trai" như thế nào! Wow, có ảnh minh họa luôn đây này!" Đọc đến cuối cùng Mao Lập Tát phải tự kêu lên, kéo Lục Nguyên nhìn rõ hơn vào tấm ảnh.
Hoắc Duật Hy chống tay lên trán, ưu tư: "Che một nữa lại rồi đăng lên kèm bài đăng, để hắn biết được tôi không nói đùa."
Mao Lập Tát và Lục Nguyên nghe xong mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lại nhìn vào tấm ảnh Tư Cảnh Hàn bị buộc ngược mái tóc ở đằng trước lên cao, còn cười làm dáng chụp hình với Hoắc Duật Hy liền biết người phụ nữ này có uy lực đến chừng nào, có thể biến Tư Cảnh Hàn thành như vậy đúng là trên đời không có lấy người thứ hai.
Cứ thế, Mao Lập Tát và Lục Nguyên răm rắp làm theo, cho người đăng tin lên với hy vọng sẽ thay đổi tình thế sớm tìm được chồng cho Hoắc Duật Hy.
Vậy mà qua ba hôm sau, chẳng những thị phi của Tư Cảnh Hàn và Tề Thiếu Khanh yên ắng, ngược lại còn dữ dội hơn.
Nói rằng Hoắc Duật Hy cô không chia rẻ được tình cảm của bọn họ mới tung ra hạ sách.
Xem ra Tư Cảnh Hàn đã không muốn trở về nên mới treo thưởng nhờ đến sự giúp để của cộng đồng đây mà.
Cũng có người nói cô có thể to gan uy hiếp Tư Cảnh Hàn mà không sợ hắn nổi giận chẳng qua là vì sinh được một cậu con trai cho hắn.
Nếu không có Đại Bạch thì có lẽ Tư Cảnh Hàn đã thẳng tay cắt đứt hết phương tiện truyền thông, tuyên truyền mà cô tung ra từ lâu rồi.
Tóm lại, đa số khách quan kết luận, Hoắc Duật Hy đối với Tư Cảnh Hàn chẳng có cân nặng nào cả, sợi dây níu giữ duy nhất để cô ngồi vững trên vị trí bà hoàng là có cậu con trai thừa kế Tư thị mà thôi.
Nói mẹ quý nhờ con là thế.
"Tề Thiếu Khanh, anh định im lặng đến khi nào hả?"
Lần này Hoắc Duật Hy không còn kiên nhẫn được nữa, trực tiếp gọi điện cho Tề Thiếu Khanh.
Có vẻ Tề Thiếu Khanh đang nghỉ trưa, nhận được điện thoại phải mấy giây sau mới đáp: [Tiểu Hy, em bình tĩnh trước đã.]
"Bình tĩnh? Anh bảo em làm sao bình tĩnh, người của em giờ này còn chưa xuất hiện mà tin tức thì cứ dính lấy anh, anh lại thản nhiên như đó là sự thật.
Em không biết, anh mau tìm cách đi."
Tề Thiếu Khanh nhẫn nại chờ cô nói hết mới từ tốn đáp: [Chuyện rắc rối này là do người bạn tốt mới kết thân của em gây ra, anh không đối phó lại người ta, nên em tìm cô ấy thương lượng vẫn là tốt nhất, hả.]
"Sao anh lại vô trách nhiệm như thế cơ chứ ư ư...?" Hoắc Duật Hy giận đến đỏ mắt, ngay cả người cô hy vọng nhất cũng không bênh vực cô nữa, ức vô cùng: "Anh Thiếu Khanh của em ngày xưa đâu rồi, Hoàng Tịch Liên là vợ chưa cưới của anh, anh không quản được cô ấy thì ai quản đây? Em không biết! Em không biết, hu hu hu...!Anh phải tìm cách giải quyết chuyện này cho em."
Tề Thiếu Khanh ở đầu dây bên kia thoáng im lặng.
Thật ra anh đang chống tay nửa nằm nghiêng trên sofa, cạnh bên còn có một tiểu mĩ nhân dựa vào ngủ say, mặc cho anh nhàn nhã vuốt ve như sủng vật cũng không phản ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...