Bị nói oan đối với Tư Cảnh Hàn lúc này cứ như một cuộc lăng trì tinh thần, so với trước kia hắn dường như mỏng manh hơn rất nhiều.
Mao Lập Tát đoán là thế, hắn bây giờ có lẽ đã trốn tới một chỗ cô độc nào đó mà dưỡng thương.
Hoắc Duật Hy chỉ mới tát hắn một cái đã bỏ nhà đi, nghĩ xem nếu cô tát hắn thêm một cái có phải sẽ uất phẫn đến nỗi trầm cảm, rồi tát thêm một cái nữa liền tự sát cho cô thấy hối hận hay không?
Nhìn chồng văn kiện chất cao như núi trước mặt, anh thở dài một hơi, định chất thêm vào một ít nhưng không còn chỗ nữa, nên đành giở ra đem một sang cho Lạc Tư Vũ làm một, số còn lại buộc phải có chữ ký của hắn cho nên không đem đi được, hơn nữa có đem qua thì Lạc Tư Vũ cũng không đủ thời gian ký thay.
Phải nói rằng từ khi Hoắc Duật Hy phát hiện ra Đại Bạch thì Tư Cảnh Hàn rảnh rang hẳn ra, trước kia hắn còn vì con trai không có mẹ bên cạnh nên là dù có thế nào cũng cố gắng ở bên chăm sóc.
Còn bây giờ, có mẹ thằng bé ở bên, hắn liền thư thả đi đến khi nào cũng được, không còn sợ Đại Bạch thiếu thốn tình thương ruột thịt.
Nhưng là hắn đi đâu chứ nhỉ?
Lần này thì cả cánh đàn ông bạn bè chí cốt của hắn cũng phải bó tay, có vẻ lần này hắn giận thật, không giống mấy lần trước mắt nhắm mắt mở tự viện lý do tha thứ cho mẹ Đại Bạch nữa.
Kể đi kể lại từ sau khi biết mình tát oan Tư Cảnh Hàn gia hỏa Hoắc Duật Hy cũng không có động thái gì gọi là điên cuồng đi tìm hắn, sau khi tiếp cận mấy nguồn tin từ chỗ Lạc Tư Vũ không có tin tức gì của hắn cô cũng thôi không đá động nữa.
Một ngày ăn đủ ba bữa, đi ngủ đúng giờ, chơi cùng con trai và nghiên cứu mấy chỗ bất động sản của mình.
Là người ngoài cuộc, dựa trên tình hình này Mao Lập Tát suy đoán Hoắc Duật Hy xem ra cũng không có quá nhiều hối hận.
Phỗng chừng cô đã cay cú Tư Cảnh Hàn lâu rồi, bị hắn nằm lần bảy lượt chèn ép, chỉ thiếu là quỳ một gối xuống cầu xin hắn ban cho sự sủng ái thôi.
Vậy mà hắn hẹp hòi với cô, chỉ tát có một cái mà đã nhảy dựng lên đến nóc nhà, làm mình làm mẩy, bắt đền ai đây, giận lẫy với ai đây? Dịp này hai người bất hòa tuy bản thân không đúng nhưng Hoắc Duật chưa hẳn là sai hoàn toàn cho nên cô chắc gì muốn nhận thua trước.
Được lắm, Mao Lập Tát anh sẽ chống mắt lên xem lần này không còn ai năn nỉ hắn sẽ làm thế nào?
Để xem hắn giả chết được bao lâu, để xem rồi có tự động mò về không?
Ha ha ha, đáng đời lắm...!
Anh đã ghét lắm khuôn mặt bảnh chọe của hắn, lúc nào cũng ra vẻ ta đây có người theo đuổi với anh, hệt như lá ngọc cành vàng ngàn người săn đuổi, không được làm việc quá nặng, không được lao lực quá nhiều, đối xử với hắn cũng phải nhẹ nhàng, dịu dàng nếu không sẽ vỡ mất tâm hồn mỏng manh.
Quá đáng hơn là thường xuyên khinh bỉ anh không được ai nuông chiều, mà không chỉ riêng anh, đối với tất cả bạn bè xung quanh hắn cũng tỏ thái độ y hệt như vậy, cứ như cả thiên hạ này chỉ mỗi mình hắn là được nuông chiều, bắt ai cũng phải ngưỡng mộ, trầm trồ, không thì phải có nghĩa vụ nuông chiều hắn tương tự vậy mới là người đạo đức, cư xử như vậy mới đúng lẽ trời.
Hừ hừ hừ, lần này thì mọi người được dịp hả hê rồi, làm giá nữa đi cho bị ghẻ lạnh cho chết luôn!
"Bộp" một tiếng, Đại Bạch lại quăng quả banh trong tay ra xa cho Gâu Đần và Đại Ngáo đi nhặt.
Nhóc con đã chán lắm rồi, nằm bẹp dí trên salon ném một cách không mục tiêu.
Hàn thúc ngồi thưởng trà ở đối diện trông chừng từ sáng đến giờ Đại Bạch vẫn chưa đặt chân xuống đất, lúc Hoắc Duật Hy từ trên tầng đi xuống thằng bé chỉ ngẩn cổ lên, không nghe cô thông báo tin tức gì với Hàn thúc về chuyện ba của mình thì lại ngẹo cổ nằm xuống như thất tình đến nơi.
Hoắc Duật Hy đi đến, xách nhóc lên đặt lên chân mình, Đại Bạch vẫn như một cục bột nhão, không xương sống đang chảy ra.
"Sao con lại ủ rũ hả?"
"Mommy nhớ Tiểu Bạch không, còn Đại Bạch thì nhớ lắm."
Hoắc Duật Hy nhíu mày, nhếch môi: "Hờn trách như Tiểu Bạch của con mất tích là lỗi của mommy vậy?"
Đại Bạch được Hoắc Duật Hy giữ lấy hai bên mông nên rất ỷ lại, hoàn toàn ngửa người ra phía sau giống như kiểu phó mặt hoàn toàn cho số phận, ngước mặt lên trần nhà, than rằng: "Lần trước Tiểu Bạch còn nghe điện thoại của Đại Bạch, lần này thì không luôn rồi, hẳn là Tiểu Bạch muốn bỏ chúng ta phải...!phải không mommy?"
"Nếu thật thì đã sao, mặc xác hắn, mommy mới là kim chủ bao nuôi Đại Bạch.
Hơn nữa Tiểu Bạch của con cũng không có cái gan bỏ nhà đi tiệt."
Nghe mommy nói có vẻ rất chắc chắn, Đại Bạch hỏi: "Tiểu Bạch lại xấu tính làm mommy giận rồi phải không?"
"Không có, là mommy làm Tiểu Bạch giận." Hoắc Duật Hy cười khổ, xoa xoa má con trai.
Nhưng như thế thì đã sao, cô không xuống nước nữa đâu, nếu không sau này hắn sẽ ỷ thế, mỗi khi giận nhau sẽ càng quá đáng hơn, đến nỗi cô không dám nói động đến hắn luôn mất.
Đại Bạch chớp chớp mắt, ngước nhìn Hoắc Duật Hy: "Đôi lúc Tiểu Bạch xấu tính thật, nhưng mommy đừng bỏ Tiểu Bạch nuôi...!nuôi anh đẹp trai khác nhé.
Tiểu Bạch thương mommy nhiều nhiều...!lúc còn ở Canada Tiểu Bạch hay buồn lắm." Đại Bạch bi bô nói đỡ cho ba của mình.
"Sao Đại Bạch biết?" Hỏi chuyện từ chỗ Đại Bạch bao giờ cũng làm Hoắc Duật Hy hứng thú.
Đại Bạch không nói ngay được, phải gặm ngón tay suy nghĩ mới xâu chuỗi được hình dung: "Đại Bạch cũng không biết nữa, nhưng mà có mấy lần Đại Bạch đi tìm Tiểu Bạch ở phòng sách, Tiểu Bạch đang nghe điện thoại có nhắc đến mommy, rồi...!rồi Tiểu Bạch cúp máy, rồi...!rồi Tiểu Bạch ngồi xuống ghế, chống trán thế này này, rất lâu."
Nói xong Đại Bạch quay sang nhìn Hàn thúc để xem thúc ấy có giúp mình diễn giải vấn đề hay không.
Vốn là một câu chuyện kể về Tiểu Bạch rất đặc sắc, nhưng qua ngôn từ hạn hẹp của nhóc con thì...!
Hàn thúc đón lấy Đại Bạch từ chỗ Hoắc Duật Hy, cho nhóc thử một ngụm trà, nhưng Đại Bạch thích thú xin luôn cả tách, ông đôn hậu cười, xoa xoa đầu thằng bé: "Uống từ từ thôi."
Hoắc Duật Hy thấy con trai trong hoàn cảnh nào cũng ăn uống ngon miệng thì dở khóc dở cười, Hàn thúc nhìn ra ý cười trong mắt của cô, nên nói: "Tiểu thư, Đại Bạch được dễ dỗ thế này đều là một tay thiếu chủ dạy bảo, vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Tư không là của con thì thiếu chủ cũng không cho ai khác có được.
Cậu ấy sẽ không để bất cứ người phụ nữ nào không phải mẹ ruột của Đại Bạch có cơ hội này, kể cả đến gần cũng không được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...