Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Tề Thiếu Khanh thoáng suy nghĩ, dựa trên sự khép nép của Lạc Tư Vũ ra giọng điệu anh trưởng: [Nhưng tại sao, Trí Quân ở chỗ anh làm việc rất tốt.]
Anh cũng rất bất ngờ trước yêu cầu này của hắn, thời gian qua không chú ý thế nào hai người này tiến triển nhanh như vậy?
Còn Trí Quân nữa, chẳng phải trước đây cô ấy nói với anh sẽ không lưu tâm chuyện trước kia nữa sao?
"Em không vừa mắt người phụ nữ đó." Lạc Tư Vũ kết luận một câu đầy ý tứ.
Tề Thiếu Khanh lần nữa gõ nhịp ngón tay, một bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô gái đang quỳ giữa hai chân mình, ánh mắt đầy tư lự.
Anh không trả lời Lạc Tư Vũ ngay, vờn với cô gái sắp ngất vì hít thở không thông, khẽ gọi bằng khẩu hình miệng: Lên đây.
Vậy mà Lạc Tư Vũ rất nhạy, cô gái kia vừa dán mặt vào ngực của Tề Thiếu Khanh thở the thé hắn đã đánh hơi được có ai đó ở bên cạnh anh.
Tề Thiếu Khanh không quan tâm hắn có biết hay không, anh nói: [Điều Trí Quân qua chỗ cậu cũng được.
Nhưng Trí Quân chưa chắc đã đồng ý, nói xem...!cậu chuẩn bị rời khỏi Tư thị về nhà Vũ Văn, chi bằng đi sớm hơn dự kiến đến chỗ anh thăm thú một thời gian, anh cũng danh chính ngôn thuận điều người qua cho cậu.]
"Anh bận việc gì sao?" Lạc Tư Vũ hỏi ngay.
Chắc chắn không vì lý do đơn thuần như vậy Tề Thiếu Khanh lại muốn hắn sang chỗ anh làm việc.
Tề Thiếu Khanh cười trừ, siết chặt vòng tay ôm lấy người đẹp không cho đối phương giãy giụa, ra hiệu khẽ tiếng mới đáp với Lạc Tư Vũ: [Hiện tại không có, nhưng rất nhanh sẽ rất bận.
Cậu đồng ý chứ?]
Lạc Tư Vũ không quyết định ngay, hắn còn muốn thông báo với Tư Cảnh Hàn một tiếng.
Tề Thiếu Khanh đồng ý, nhưng cũng nói thêm: [Trí Quân là người phụ nữ anh rất xem trọng, điều qua cho cậu là nể tình thủ túc, cậu cũng đừng vì thế mà khi dễ cô ấy, nếu không anh sẽ đưa cô ấy về lại chỗ mình.]
"Anh..." Lạc Tư Vũ muốn nói gì đó nhưng sau cùng đành giữ lại, ừ khẽ một tiếng.
Sau cùng Tề Thiếu Khanh định cúp máy hắn mới tốt bụng khuyên: "Tịch Liên dù sao cũng là bạn bè của chúng ta, anh xong việc tốt, hoa bướm bên cạnh nên dọn dẹp sạch sẽ, đừng để cô ấy khó xử với Nam Tam chủ tịch."
Tề Thiếu Khanh nghe xong thoáng nhíu mày, nhưng rất nhanh biến thành cái nhếch môi, gõ gõ lên khuôn miệng của người đẹp trong tay nói cái gì đó Lạc Tư Vũ không nghe được.
[Yên tâm, cô ấy sẽ không khó xử.] Cuối cùng Tề Thiếu Khanh chốt lại một câu rồi cúp máy.
Người đẹp trong tay anh trừng to đôi mắt cũng bị anh phớt lờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...