Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Ném chiếc di động về vị trí cũ lòng của hắn sóng cuộn nước dâng, nghĩ đến người phụ nữ đang ở trong phòng tắm đang vui vẻ hát ca hắn càng thêm chua chát.

Bất quá phẫn nộ biến thành hờn dỗi, hắn đi dép lê đến trước phòng tắm muốn gõ cửa nói cho rõ ràng với cô nhưng một hồi lâu cũng chẳng biết bản thân nên bắt đầu từ đâu.

Bỗng nhiên xong vào nói với cô mình đã kiểm tra tin nhắn của cô, và đang tức điên lên vì cô liên lạc với Kha Triển Vương chẳng khác nào để cô bắt bài mình rằng hắn rất để ý cô, cho dù cô từng đối với hắn tàn nhẫn thế nào thì hắn cũng không dứt tình được với cô?
"Bịch!"
Tư Cảnh Hàn giận cá chém thớt đá vào cánh cửa một cái, sau đó thằng thừng đẩy cửa đi vào trong, lúc này Hoắc Duật Hy đang đứng trước vòi sen xả nước, nghe tiếng cửa mà giật mình quay ra nhìn hắn nhưng rất nhanh chóng cười gian trá hỏi:
"Sao hả, không nhịn nổi rồi?"
Khuôn mặt lạnh như tiền của Tư Cảnh Hàn vẫn bất biến, nhìn Hoắc Duật Hy một thân trần trụi mà trong mắt không có chút dục vọng nào, sau một hồi cứng nhắc đứng đó hắn lại quay lưng trở ra kèm theo thông báo:
"Tôi có chút việc phải trở về, em không cần chờ đâu."
Hoắc Duật Hy từ vui vẻ chuyển sang ngẩn ngơ, nhìn theo hắn bóng lưng hắn ngày một xa có chút hụt hẫng, cắn môi chạy ra rịt tay hắn lại: "Này, sao anh đột nhiên lại...!Rốt cuộc có chuyện gì phải gấp đến vậy chứ?"
Sự việc đường đột làm Tư Cảnh Hàn mất thăng bằng, lùi lại hai bước sa vào vòng tay ôm từ phía sau của Hoắc Duật Hy, đương nhiên với khoảng cách này hắn có thể cảm nhận tường tận từng đường cong mềm mại trên cơ thể của cô, đặc biệt là gò núi đôi cao ngất đang dán chặt vào lưng của hắn.

"Chờ anh mấy hôm rồi mới đến chỗ em, bỗng dưng nói đi là đi sao? Còn có chuyện gì quan trọng hơn thế nữa?" Hai câu hỏi liên tiếp của cô làm Tư Cảnh Hàn thêm bứt rứt, nguyên nhân hắn rời đi không phải do tính cách quá thoải mái của cô hay sao?
Hắn còn nhớ bản thân có biết bao nhiêu phụ nữ vây quanh, nhưng ai cũng do hắn chủ động giúp cô triệt tiêu không cần lo nghĩ, đằng này đàn ông vây quanh cô từ thời đại học đến giờ thì vẫn còn nhởn nhơ suốt trước mặt hắn.


Lý lẽ từ đâu ra?
Tư Cảnh Hàn giận, mặc kệ cả người đẹp ở sau lưng, nói đi là đi, còn cả việc phải cấp theo Đại Bạch trở về, cứ thế một mạch rời khỏi Hàn Nguyệt trong sự khó hiểu của mọi người.

Ban đầu còn nghĩ hắn có chuyện cần làm thật nhưng đợi đến khuya, ước chừng hắn chuẩn bị ngủ cô bèn gửi tin nhắn cho hắn nhưng không một hồi âm, gọi điện trực tiếp thì không ai trả lời.

Rốt cuộc sau một hồi lâu, hắn mới quăng cho cô một câu súc tích: Tôi mệt, muốn ngủ.

Từ đó dễ dàng suy ra người đàn ông quý báu kia lại ăn trúng cái gì mà giận lẫy nữa rồi.

Nhưng quan trọng là cô không biết hắn đã ăn trúng bã gì.

Sáng hôm sau như thường lệ, thư ký lại mang hoa từ quầy lễ tân lên phòng làm việc cho Tư Cảnh Hàn, nhưng hôm nay hắn dỗi rồi làm gì còn tâm trạng nâng niu bó hoa kia chứ, cũng may cho thư kí là hắn không nổi đóa, chỉ lạnh lùng bảo: "Từ đây không mang hoa lên nữa, trả lại chỗ gửi đến."
Đùng đùng cả một buổi sáng, cuộc hợp cổ đông lại diễn ra trong không khí nặng nề như trước, thậm chí còn cam go hơn khi tính khí hôm nay của Tư Cảnh Hàn rất khó chiều, nếu như không muốn nói là đanh đá như ăn phải thuốc nổ.

Có người nghĩ phải chăng hôm nay hắn chưa nhận được hoa? Chẳng lẽ hắn đã bị đá? Sớm như vậy sao? Cuộc đời đúng là bất hạnh, người hắn không chịu thì bày ra đầy rẫy, khó khăn lắm mới tìm được một người làm hắn ưa mắt lại nhanh như vậy đá hắn!
Tuy nhiên ý tưởng này nhanh chóng được bác bỏ bởi thông tin từ ban thư kí, bữa sáng và hoa của hắn vẫn đến đúng giờ, chỉ tại tâm sinh lý của hắn đột nhiên biến đổi làm người khác nắm bắt không kịp đấy thôi.

Hay tin đồ của mình gửi tới Tư thị bị trả lại, Hoắc Duật Hy cũng cảm thấy uất ức, bản thân cô đã sai ở đâu chứ, cớ gì hắn đột nhiên lại tỏ thái độ với cô?
Nghĩ không bằng hành động, cô trực tiếp gọi vào di động cá nhân của hắn, gọi đến cuộc thứ mười hắn chịu không được ồn mới tiếp máy của cô, nhưng bằng giọng vô cùng tẻ nhạt.

Cô ngậm xuống tức giận, dịu dàng hỏi thăm: "Anh đang bận sao, điểm tâm buổi sáng em gửi tới cũng không ăn nữa?"
[Ừ, đang bận.

Còn chuyện gì không, nếu không còn tôi cúp máy đây."
"Khoan đã." Cô lập tức ngăn lại: "Em lại làm gì phật ý của anh sao, anh giận em?"
[Đúng vậy.] Cái này thì Tư Cảnh Hàn trực tiếp thừa nhận, hắn đang giận, giận từ đêm qua đến bây giờ cơ, càng nghĩ lại càng ấm ức.


Hoắc Duật Hy hỏi hắn lý do, hắn đáp: [Chuyện em đang làm sau lưng tôi em phải hiểu rõ nhất, còn hỏi tôi đó là gì?]
Quả nhiên có chuyện cô không biết, "Nhưng anh cũng nên nói rõ ràng cho em sữa chữa, em thật sự rất có thành ý, Tư Cảnh Hàn...!Tư Cảnh Hàn, anh có nghe em nói không?" Đến cuối cùng chỉ còn lại âm thanh cúp máy từ đầu dây bên kia truyền đến.

Hoắc Duật Hy bị gạt ngang giận không hề nhẹ, ném điện thoại xuống giường.

Đại Bạch từ ngoài là đà đi vào thấy đúng cảnh này thì hơi sợ, dắt díu hai con chó cưng khép nép đi đến, ra vẻ dễ thương hỏi Hoắc Duật Hy: "Mommy, mommy không vui hở?"
Gâu Đần và Đại Ngáo trước nhảy lên giường, sau nằm xuống bên cạnh Hoắc Duật Hy, quẩy đuôi.

Con trai mang hình dáng của ba nó xuất hiện trước mắt cô dễ dàng làm bùng nổ cảm giác nghẹn lại trong lòng ngực, ôm Đại Bạch lên, cô nói: "Người ba đáng ghét của con lại ngược mommy nữa rồi, Đại Bạch nói, hắn lại ăn trúng cái gì cơ chứ?"
"Tiểu Bạch lại làm mommy không vui hả?"
Hoắc Duật Hy gật đầu.

Đại Bạch chu môi suy nghĩ, chợt nhớ đến 3 tệ trước đây Tư Cảnh Hàn từng trả cho mình mới phát hiện ra nhóc còn chưa nói cho mommy biết việc Tiểu Bạch cay cú chuyện mommy muốn nuôi anh đẹp trai khác.

Thế là nhân dịp này, nhóc con đem toàn bộ sự kiện kể lại cho Hoắc Duật Hy nghe, từ việc Tư Cảnh Hàn đã biết cô đi gặp Kha Triển Vương cho đến việc cô nói muốn bao nuôi người khác hắn cũng rõ ràng trong lòng bàn tay.

Lúc này chẳng hiểu sao Hoắc Duật Hy cảm thấy lạnh cả xương sống, linh cảm được điều gì đó cô mở điện thoại ra, tra vào Wechat, mới thấy có tin nhắn chưa đọc từ chỗ Kha Triển Vương nhưng không được thông báo ra màn hình.

Cô quyết định gọi trực tiếp cho anh ấy.


Quả nhiên, Kha Triển Vương nói rằng đã thấy cô xem tin nhắn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện Tư Cảnh Hàn giận hờn vu vơ là có liên quan trực tiếp đến Kha Triển Vương.

Gọi cho hắn lần nữa, cô trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Anh kiểm tra tin nhắn của em?"
Tư Cảnh Hàn đang không vui, bị cô hỏi như vậy lại càng không vui: [Thì sao, làm chuyện mờ ám nên sợ bị phát hiện?]
"Chuyện mờ ám? Em đã nói nhiều lần rồi, em và học trưởng Kha chỉ là bạn bè." Cô khẳng định, cũng rất cấp thiết muốn hắn hiểu được.

Trời sinh Tư Cảnh Hàn đa đoan, không dễ hài lòng: [Em đối với cậu ta là bạn bè bình luận, cậu ta đối với em không phải bạn bè bình thường.]
"Anh không tin em? Em đâu phải loại phụ nữ dễ thay lòng."
[Tôi tin em không dễ thay lòng.

Em với Tử Mặc của em chấp niệm nhiều năm như vậy mà...!Nhưng là em mở miệng ra nói theo đuổi tôi, sau lưng lại mặc nhiên để người khác theo đuổi em, em cũng không biết từ chối, tôi không chấp nhận được chuyện này.] Tư Cảnh Hàn vừa mỉa mai vừa oán trách.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận