Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Tổng tài, anh định ăn hết chỗ này một lần luôn sao? Một lát chúng ta còn phải ăn cơm trưa với Lương tổng nữa đấy." Mao Lập Tát nhìn Tư Cảnh Hàn không dừng tay xơi tái gần nửa hộp bánh mà rợn người, nhìn thôi anh cũng phải ngán chẳng hiểu sao hắn lại ăn ngon lành đến thế.

Tư Cảnh Hàn chẳng vì câu nói của ai kia mà xử ép sở thích của mình, nhưng là có dừng lại uống một chút nước lọc rồi lại ăn tiếp, thậm chí rất tao nhã nói: "Nếu Mạc Doanh đưa thức ăn cho cậu, cậu sẽ làm thế nào?"
Nói một cái liền trúng ngay điểm yếu của đối phương, Tư Cảnh Hàn cũng thấy quá đỗi bình thường, nhưng ngược lại Mao Lập Tát không mấy dễ chịu, gượng gạo cười trừ.

Ai ngờ Tư Cảnh Hàn vô tâm vô phế, chẳng an ủi anh một câu, phát tay: "Bỏ đi, cậu cũng không có được cơ hội đó.

Lấy kéo và bình hoa qua đây, tôi tự cắm hoa vậy không cần gọi Mạc Doanh nữa."
Mao Lập Tát biết chẳng ai muốn làm người bình thường khi yêu, tuy nhiên bỏ một đống công sự quan trọng để cắm hoa, ăn bánh, uống nước thư thả như hắn thì quả thực không chấp nhận được.

"Tổng tài, anh hăng hái lên một chút đi, sắp không thể yêu đương đến nơi rồi kìa."
"Chỉ là ăn một bữa cơm với đối tác, cậu nói tôi không thể xoay sở?" Tư Cảnh Hàn vẫn nhàn nhã như không, rất chuyên nghiệp cắt tỉa hoa cắm vào lọ nhưng không kém phần quý tộc.

Đương nhiên Mao Lập Tát không phải nói việc ăn cơm cùng Lương tổng gì đó, mà là: "Chuyện anh dẫn theo Đại Bạch đến công ty đã có người vô tình thấy được, lan truyền rầm rộ khắp nơi rồi, còn không đáng lo sao?"
Đến đây, động tác của người kia mới khựng lại, nhưng suy nghĩ một lúc, lại bình thản: "Còn chưa công khai, đồn đại cũng chỉ là đồn đại."
"Nhưng hôm nay Hoắc tiểu thư lại gửi hoa đến cho anh công khai theo đuổi, anh nói người khác sẽ không nghi ngờ mẹ của đứa nhỏ là ai?"

Cái này là hoàng thượng chưa lo thái giám đã lo, Mao Lập Tát cứ nhảy dựng lên trong khi Tư Cảnh Hàn rất đỗi điềm nhiên: "Bọn họ còn chưa nhìn thấy tôi cấp theo đứa nhỏ, việc suy nghĩ đến mẹ của nó là ai liệu có hơi xa vời không? Tư thị trăm công nghìn việc, nhân viên sẽ rảnh rỗi để suy nghĩ chuyện không liên quan đến mình?"
"Tổng tài, là do anh không để ý đó thôi.

Chuyện trước kia anh và Hoàng tiểu thư liên tục qua lại công khai ở công ty còn chưa bớt nóng, anh đã đột nhiên mất tích gần một năm, sau đó Hoàng tiểu thư không nói không rằng lại quay sang đính hôn cùng Tề gia, anh thì bị nghi ngờ dẫn theo một đứa bé đến công ty, anh nói người bên ngoài sẽ nghĩ sao?"
Mao Lập Tát không dừng ở đó: "Hơn nữa thư ký riêng của anh trước đây là Hoắc tiểu thư thôi việc đúng vào thời điểm anh và cô Hoàng qua lại, rồi cả hai người cùng nhau mất tích.

Ngày thứ hai anh trở lại sau thời gian dài không đến công ty Hoắc tiểu thư cũng mò đến nơi..."
Càng nói Mao Lập Tát càng ra vẻ nghiêm trọng, khoa tay múa chân như hát kịch kể cho Tư Cảnh Hàn biết phía dưới chân hắn - cả tập đoàn đang bình luận đời tư của hắn sôi nổi đến thế nào.

"Thừa nhận rằng chưa có câu chuyện nào ly kỳ bằng câu chuyện đời tư của anh cả, ngài chủ tịch đáng mến."
Tư Cảnh Hàn nghe anh nói xong không phải là không có suy nghĩ, chỉ riêng việc thân phận của Đại Bạch hấp thụ ánh sáng đã là vấn đề lớn rồi, đằng này Hoắc Duật Hy cũng bị kéo vào.

Một khi bị vạch trần thì Hoắc gia cũng sẽ vào cuộc.

Chẳng lẽ để người ngoài biết bên ngoại bên nội của Đại Bạch cơm không lành canh không ngọt, Hoắc Duật Hy phải từ bỏ gia tộc để sinh con cho hắn?
Còn nếu như giấu kín thân phận của Hoắc Duật Hy thì lại đâm ra việc bên ngoài bàn tán cô làm nghề nhạy cảm, bán thân trèo cao, chỉ vì sinh được con trai cho hắn mới được sủng ái, mới thành công loại trừ biết bao nhiêu tình nhân xung quanh hắn, há chẳng phải càng vô lý?
Nhưng có cách nào ngăn cản việc hắn có con trai với tiểu thư Hoắc gia lọt ra ngoài khi việc này hoàn toàn là sự thật, Đại Bạch càng ngày càng lớn hắn vẫn không cho thằng bé một thân phận công khai, giống như một đứa con riêng ngoài giá thú?

Con trai của hắn là bảo bối được cưng chiều trong lòng bàn tay lại bị người đời bàn ra tán vào là con dã chủng, hắn càng không chấp nhận được.

"Vậy cậu nói xem tôi làm thế nào để bịt miệng người khác lại, cách chức những ai bàn tán việc này sao?"
"Ớ." Mao Lập Tát kêu một tiếng, chớp chớp mắt nhìn Tư Cảnh Hàn, cố nghiền ngẫm ý tứ của hắn qua câu nói vừa rồi: "Chẳng lẽ anh muốn công khai chuyện này sao?"
Tư Cảnh Hàn không trả lời, ăn một cái bánh nữa rồi lưu loát cắm hoa vào bình trong sự sợ hãi của Mao Lập Tát.

Anh ấy vò đầu bức tóc, chòm người lên bàn làm việc tổng tài cố quan sát cho bằng được biểu cảm của Tư Cảnh Hàn, thấy hắn vẫn còn rất phớn phở, anh nói: "Tổng tài, tôi phải nhắc nhở anh trước, nếu anh quá nóng lòng muốn có được danh phận bên cạnh Hoắc tiểu thư mà công khai ra thì cô tiểu thư Hoắc Duật Hy đó không còn sợ anh nữa đâu, đến lúc đó anh không cao giá, không được sủng ái như bây giờ thì đừng hối hận đó."
Mao Lập Tát đe dọa đến nổi Tư Cảnh Hàn phải bực bội: "Tôi có nói bây giờ sẽ công khai sao?" Đừng hở một chút là lại lấy chuyện không được cưng chiều ra nhắc nhở hắn, một khi hắn đã muốn rồi Hoắc Duật Hy có sủng hắn đến chết cũng không biết mình đang bị lừa.

"Anh để dành thời gian nghĩ ra cách ứng phó với Hoắc gia rồi sao?" Mao Lập Tát cười thân thiện, muốn khai thác được chút tâm tư của Tư Cảnh Hàn.

Nhưng đời nào người đàn ông cao ngạo kia chịu tiết lộ thiên cơ, còn thẳng thừng đuổi anh ra ngoài.

Khi Mao Lập Tát ra ngoài cũng là lúc Tư Cảnh Hàn cắm xong bình hoa, hắn cẩn thận dọn dẹp cành lá không còn sử dụng cho vào sọt rác rồi lấy bình xịt, xịt nước cho chậu lan hồ điệp năm ngoái Hoắc Duật Hy mang đến, tiếp đó mới phun vài cái cho bình hoa vừa cắm xong.

Xong xuôi, bản thân hắn rất thắc mắc hiện tại Hoắc Duật Hy đang ở đâu, chắc chắn đã chạy ra ngoài rồi mới có hứng chọn hoa và bánh gửi cho hắn đây mà.


Người phụ nữ đó cao hứng không bằng tùy hứng.

Thế là hắn chủ động gửi cho cô một tin nhắn, vỏn vẹn hai chữ: Ở đâu?
Hoắc Duật Hy không trả lời.

Bỗng dưng Tư Cảnh Hàn nhận lấy một nỗi uất ức.

Cảm tưởng cứ như Hoắc Duật Hy gửi hoa và bánh tới chẳng qua chỉ là một cách bỏ bê hắn, cô định dùng cách này để đỗi lấy thời gian nhàn rỗi mà vẫn khiến hắn cảm thấy được quan tâm, nhưng thật ra cô chỉ hời hợt quan tâm cho có lệ thế thôi.

Phải không?
Người phụ nữ vô tâm đó.

"Tiểu Bạch...!Tiểu Bạch...!Tiểu Bạch..."
Chuông điện thoại cá nhân của hắn đột nhiên reo lên.

"Alo?" Hắn không chần chừ, quên cả việc bản thân phải làm giá mà bắt máy.

[Hả, cục cưng, đừng nói là anh đang đợi điện thoại của em đấy.] Hoắc Duật Hy được dịp bắt bài ngay.


Bây giờ Tư Cảnh Hàn mới ngẩn người nhận ra mình đã quá lộ liễu, hắn giọng: "Bớt hoang tưởng đi, tôi vừa gọi cho Đại Bạch xong."
Hoắc Duật Hy ở bên kia ồ một tiếng nhưng vẫn rất cao hứng hỏi hắn đã nhận được bánh và hoa của mình chưa.

Theo lý thuyết Tư Cảnh Hàn ừ một cái, nhưng vẫn nóng lòng muốn biết cô đang ở chỗ nào quậy phá.

[Em ra ngoài ăn cơm cùng Mộc Tích, anh đừng lo, khi nào về sẽ nhắn cho anh hay một tiếng, được không?]
"Tùy em."
[Hơ...! Sao lại nói vậy cơ chứ, bánh của người ta anh ăn còn chưa trôi khỏi dạ dày đã chùi mép quay lưng rồi à? Không biết đâu...] Cô nói giọng làm nũng, nhưng không đợi Tư Cảnh Hàn đáp cô đã nói tiếp:
[Nhưng mà tha thứ cho anh đấy, bây giờ Tiểu Tích đang đợi em, em phải trở ra đây.

Anh ở nhà nhớ đợi điện thoại của em đấy, tạm biệt cục cưng, chụt...!]
Dù chỉ qua điện thoại nhưng Tư Cảnh Hàn cũng nhận ra Hoắc Duật Hy đã dùng bao nhiêu sức lực hôn vào màn hình điện thoại, bỗng nhiên hắn lại thấy ganh tị với chiếc điện thoại của cô.

Nhưng nghĩ đến cô đây là trốn vào nhà vệ sinh để gọi điện cho hắn trong lòng cứ như có hủ mật vừa bị vỡ ra vậy.

Người phụ này...!đôi lúc cũng đáng yêu thật.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui