Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Tư Cảnh Hàn ngồi ở phòng làm việc của công ty, sau khi cuộc họp kết thúc hắn đã ngồi một mạch mấy tiếng liền ở đây không đi đâu cả, cốt yếu là chờ tin nhắn của Hoắc Duật Hy.

Vậy mà người phụ nữ vô tâm chẳng gửi cho hắn được tin nhắn nào cả làm hắn buồn bực không thôi.

Đang lúc không vui, Mao Lập Tát chẳng biết từ đâu sà đến, ngồi đối diện trước bàn làm việc của hắn, hai tay chống cằm nhìn hắn bằng ánh mắt "to tròn" giống Đại Bạch.

Tư Cảnh Hàn chịu không nổi thái độ này của anh, cau mày gắt: "Không có chuyện gì thì cút đi!"
"Ây da, tổng tài đại nhân, à không ngài chủ tịch đáng mến của tôi, làm sao không có chuyện gì mà tôi lại ngồi ở đây được." Anh cong cơn đôi mày khiến người ta phát ghét.

"Nếu không nói ra được chuyện hay ho thì cậu bị sa thải rồi đó." Tư Cảnh Hàn lạnh lùng quăng điện thoại lên bàn, mở một tập tài liệu bực dọc xem.

Mao Lập Tát cười hì hì, búng tay một cái bên ngoài hai thư ký lập tức đẩy cửa đi vào, một người ôm hoa một người cầm hộp bánh ngọt.

Thấy Tư Cảnh Hàn ngồi ở ghế làm việc mặt mày tối tâm, bọn họ có chút rụt rè nói: "Tổng tài, có người gửi hoa và bánh tặng anh."
Làm sao đây, trước giờ chưa từng có trường hợp trêu người như thế, lúc nhận được hoa ban thư kí trăm bề đắn đo không biết có nên thông báo đến phòng tổng tài hay không, bởi làm gì có chuyện một người đàn ông cao ngạo đầy quyền lực như tổng tài của bọn họ lại được tặng hoa và bánh ngọt từ một người phụ nữ nào đó.


Chuyện này đồn ra chẳng phải người khác sẽ cười cho thối mũi sao?
Càng không biết người phụ nữ kia có ý tứ gì, làm vậy chẳng khác nào hạ thấp phong độ của tổng tài chứ.

Bao đời toàn là đàn ông tặng hoa cho phụ nữ, bây giờ người này lại khí phách đòi chiếm thế thượng phong.

Đó đã là một chuyện, chuyện thứ hai chính là tổng tài bọn họ nổi tiếng khó tính, nhỡ như người này là người mà tổng tài cực kỳ chán ghét, bọn họ lại còn mang quà lên, chẳng khác nào chọc vào chỗ đau của tổng tài.

Với cả đâu phải ai muốn tặng quà cho tổng tài đều được tùy tiện đem lên cho hắn xem, nếu như vậy thì há chẳng phải làm phiền hắn suốt ngày sao?
Cuối cùng sẽ quy ra tội ban thư ký không xử lý tốt công việc, chỉ có việc vặt vảnh này làm cũng không xong.

Cho nên nếu Mao Lập Tát không vô tình nhìn thấy thì bọn họ đã đem chuyện này không thông báo lên rồi.

Còn bây giờ, đem thì cũng đã đem tới nơi, Mao Lập Tát đích thân đứng ra bảo lãnh, cùng lắm bị ăn mắng một trận sẽ xong chuyện thôi.

Phải không?
Nhìn biểu hiện của tổng tài bọn họ kìa, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ dường như sắp bạo nộ rồi.

Mao Lập Tát cũng biết hắn sắp nổi điên với mình, nhưng anh rất bình thản đón lấy bó hoa từ thư kí, đưa cho hắn, nói: "Người phụ nữ theo đuổi anh gửi hoa tới, nếu không muốn nhận thì tôi vứt đi hộ cho."
Nói rồi anh liền thu lại bó hoa Tư Cảnh Hàn chưa kịp chạm tay vào.

Quả thật cảm giác sắp có được trong lòng bàn tay còn để vuột mất khiến người ta bứt rứt không thôi, huống hồ hắn còn biết được hoa và bánh là Hoắc Duật Hy gửi đến đương nhiên là muốn nhận rồi, tên Mao Lập Tát hiểu ý còn muốn bày trò làm hắn khó xử trước mặt hai thư ký, đúng là muốn chết.

Hắn dùng ánh mắt đe dọa, nói cho anh biết: Nếu còn không đưa hoa cho tôi, cậu chết chắc.
Mao Lập Tát hì hì cười, đón nhận ánh mắt hình viên đạn của Tư Cảnh Hàn, biết rằng nếu còn không đưa đồ cho hắn anh nhất định không toàn thây ra ngoài.

"Được rồi, được rồi, đưa đồ cho tôi, hai cô ra ngoài đi." Mao Lập Tát xua tay, bế bó hoa và hộp bánh ngọt đến chỗ Tư Cảnh Hàn.


Hai thư kí nhắng nhít chạy ra, đúng là sợ muốn chết ánh mắt vừa rồi của Tư Cảnh Hàn.

Vậy mà lúc đóng cửa bọn họ càng giật mình hơn khi thấy Mao Lập Tát đưa bó hoa cho Tư Cảnh Hàn nói: "Hoa của anh đây." Và người đàn ông luôn cao ngạo, lãnh khốc lúc này cáu kỉnh giật lấy, nhưng lúc ôm bó hoa thì lại nở nụ cười đầy thích thú.

"Cạch."
Cửa phòng làm việc thật sự khép lại.

Tư Cảnh Hàn vẫn còn sờ bông hồng của mình.

Mao Lập Tát chống cằm muốn sờ thử xem có gì vui thì bị ánh mắt giết người của hắn ngăn lại.

Uất ức, anh nói: "Tổng tài, trông anh bây giờ chẳng khác nào một thiếu nữ được người yêu tặng hoa, thích muốn chết rồi phải không?"
"Cút đi." Tư Cảnh Hàn không quan tâm, mở bưu thiếp lẫn giữa những bông hoa ra xem.

Quả nhiên là của người phụ nữ vô tâm kia gửi, trong đó cô viết: Trưa rồi mà hoa vẫn tươi như hoa buổi sáng, sau này em vẫn cưng chiều anh như buổi đầu mới yêu đương.

Không xong rồi, Tư Cảnh Hàn cảm thấy mình không xong rồi, người phụ nữ chỉ được cái miệng đó suốt ngày cứ tìm trêu trò hãm hại hắn, vô tâm vô phế viết vài chữ muốn hắn không thể làm việc tiếp phải không?
"Tổng tài, anh tuyệt đối đừng kích động nha, sung sướng đến đâu cũng phải kìm chế, phải quý phái, cao ngạo lên thì mới bán với giá cao được."

Tư Cảnh Hàn như bị dội cho một gáo nước lạnh, đang bay bổng đến thiên đường thì Mao Lập Tát đã kéo hắn trở về mặt đất.

Trừng mắt nhìn anh, hắn cộc tính: "Không cần cậu nhắc nhở, cút đi!"
"Ơ, nhưng rõ ràng nhờ người ta anh mới nhận được hoa mà, sao lại nhẫn tâm vậy chứ?"
Trên mặt Tư Cảnh Hàn chẳng có tí gì gọi là cảm kích, mở hộp bánh ngọt của mình ra, thưởng thức tại chỗ.

Nhiều lắm là nói thêm với Mao Lập Tát: "Gọi Mạc Doanh vào đây cắm hoa giúp tôi."
Nhìn hắn ăn bánh ngọt Mao Lập Tát cứ nghĩ là Đại Bạch đang hiện diện trước mắt mình.

Từ lúc cầm bánh lên cho lúc nâng ngón tay cái lau khóe môi dính kem thừa đều y hệt một khuôn đúc ra.

Quả nhiên, việc cuồng bánh ngọt của Đại Bạch không bắt nguồn từ Hoắc Duật Hy mà xuất phát từ người ba "đáng yêu" của thằng bé.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận