Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Nụ hôn của Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy cứ như thế phải hớt hãi tách ra, bởi vì giật mình mà cô đã cắn mạnh một cái vào phiến môi của hắn làm lưu lại một vết rách.

"Anh có sao không?" Nhìn Tư Cảnh Hàn bưng mặt đau đớn cô không khỏi tự trách, mở tay hắn ra xem tình hình vết thương.

Người kia cũng dễ bị tổn thương quá đi, da thịt mềm mỏng, vừa dùng một chút lực tác động vào cũng để lại dấu được.

Tư Cảnh Hàn lắc đầu, chuyện quan trọng bây giờ không phải là xem hắn có làm sao hay không mà là giải quyết tên nhóc Đại Bạch ở ngoài kia như thế nào mới ổn thõa.

Không được đáp trả Đại Bạch càng thêm "phấn khích", đập cửa mạnh hơn, liên tục gọi: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ơi...!Tiểu Bạch chưa thức hả?"
Hoắc Duật Hy ôm chăn che người, lo lắng không thôi, sắp bị bắt gian đến nơi rồi cô sẽ phải nói gì đây với Đại Bạch đây?
"Cảnh Hàn, phải làm sao đây?"
Người đàn ông ra hiệu trấn an cô, xuống giường mặc áo choàng ngủ rồi tìm cho cô một cái khăn lông sạch: "Vây vào."
Cũng may chiếc áo choàng tối qua cô mặc còn ở trong phòng, hắn nhặt lên đưa cho cô khoác tạm vào, giả vờ như mới từ biệt thự Hàn Nguyệt tới.


Trong gang tấc, hai người cùng nhau xếp lại grap giường, gối nằm vốn dĩ đã bị vứt xuống đầy đất.

Còn có giấy vệ sinh và bộ váy cosplay của cô đã bị hắn xé rách đang nằm tứ xứ cũng được cẩn thận cho vào sọt rác trong phòng.

Xong xuôi, Tư Cảnh Hàn ra hiệu cho cô đến mở cửa, ngược lại bản thân quay về giường ngồi ngay ngắn.

"Tiểu Bạch...!Tiểu Bạch ơi..."
"Rầm rầm rầm."
Đại Bạch vẫn còn gọi.

Hoắc Duật Hy hít một hơi sâu, nén cảm giác đau đớn từ khắp nơi trên cơ thể, cố gắng tự nhiên đi đến mở cửa cho Đại Bạch.

"Tiểu..." Thằng bé vừa định kêu Tiểu Bạch thì lập tức ngưng lại khi thấy thân ảnh của cô, thân thể béo tròn ngố ra như một trái táo, mắt vào miệng cái nào cũng o tròn: "Mommy?"
"Đại Bạch, có chuyện gì vậy?"
Đại Bạch đầu tiên không nói gì cả, lách người chạy vào trong quan sát, khi thấy Tư Cảnh Hàn ngồi chễm chệ trên giường thì nhìn sang Hoắc Duật Hy: "Tiểu Bạch, mommy sao lại cùng nhau ở đây?"
Nói về độ diễn xuất phi phàm chưa ai qua được Tư Cảnh Hàn, hắn liếc nhìn Hoắc Duật Hy rồi lại nhìn Đại Bạch, tỏ ý không vui vẻ gì: "Còn không phải người mẹ yêu quý của con mới sáng sớm đã chạy tới đây đòi kiểm tra phòng ngủ của ba sao, không biết là nghe "ai" nói lung tung mà đòi tìm cho ra bằng được hồ ly tinh."
Một khi Tư Cảnh Hàn đã diễn thì Hoắc Duật Hy phải phụ họa theo, khoanh tay, giả vờ bức xúc: "Anh không cần biết đó là ai, chỉ cần anh không có làm thì đâu phải sợ người ta kiểm chứng! Phải không Đại Bạch?"
Đại Bạch đang sợ quéo cả râu vì chữ "ai" lúc nãy của Tư Cảnh Hàn, nghe mommy hỏi vậy con trai bé nhỏ chỉ dám vâng một tiếng chút xíu, trông rất buồn cười mà hoàn toàn không nghĩ ra hai người đã từng thuê nhóc làm việc cho mình đang cùng nhau hợp lực dối gạc nhóc.

"Vậy em tìm được cái gì rồi, nói cho tôi nghe xem?" Tư Cảnh Hàn vẫn diễn, xách Đại Bạch lên, muốn tản lờ để tạo điều kiện cho hai người đi ra ngoài, nếu không sợ rằng một lát Đại Bạch sẽ phát hiện ra nhiều điểm bất thường khác.

Hoắc Duật Hy hiểu ý, cũng đi ra nói vọng theo: "Vậy anh nửa đêm nửa hôm không ngủ cùng con trai, lại qua chỗ này ngủ để làm gì?"
Tư Cảnh Hàn đã xuống quá nửa cầu thang, Đại Bạch ôm cổ hắn quay đầu nhìn về phía mommy đang chóng hông chất vấn, tâm hồn nhỏ bé chẳng cảm thấy điều gì lạ thường cả cho đến khi nhóc con nhìn về phía cửa, một ý nghĩ chợt lóe lên:
"Tiểu Bạch, là Tiểu Bạch mở cửa cho mommy vào nhà sao, hình như mommy đâu biết mật khẩu?"
Bước chân của Tư Cảnh Hàn lập tức cứng đờ, quay sang nhìn Đại Bạch, thằng bé cũng chớp chớp mắt nhìn hắn tò mò.

"Đại Bạch, sao mấy hôm nay con hỏi nhiều thế?" Hắn phải thừa nhận rất may Đại Bạch vẫn còn ngốc một chút, chứ nếu con trai hắn thông minh thì hắn và Hoắc Duật Hy đừng mong có ngày sống yên.


Đại Bạch ô một tiếng, đặt câu hỏi nhiều quá cũng là sai à?
"Đại Bạch không được hỏi sao Tiểu Bạch?"
Sự ngây ngô của thằng bé làm Tư Cảnh Hàn cứng miệng.

Không phải là không được hỏi, nhưng mà những câu nhóc hỏi rất khó trả lời, nhóc con có hiểu cho ba hay không?
Hoắc Duật Hy từ sau chạy nhanh tới để cứu giá, kéo vai Tư Cảnh Hàn quay lại, "Anh trả lời em đi, anh im lặng là sao hả, không trả lời được rồi phải không?" Sẵn tiện cũng cướp luôn Đại Bạch trong tay hắn sang chỗ mình.

Đại Bạch gặm ngón tay chẳng hiểu làm sao.

Ngược lại mommy và ba của mình thế nhưng có chút gì đó ăn ý.

Sau khi làm bữa sáng cho hai mẹ con Đại Bạch, Tư Cảnh Hàn lại viện lý do cho thằng bé về Hàn Nguyệt chơi với Hàn thúc mà danh chính ngôn thuận chở Hoắc Duật Hy về biệt thự.

Nhận Đại Bạch từ chỗ Tư Cảnh Hàn, Hàn thúc trùng hợp dẫn nhóc con ra ngoài nhà kính trồng hoa tạo thời cơ hết sức thuận lợi cho ba mẹ của nhóc nói chuyện yêu đương.

Ở phòng ngủ tầng ba Hoắc Duật Hy được bế lên tới tận giường, còn người đàn ông của cô đã vào phòng tắm mở nước sẵn ấm cho cô.


Sáng ra hắn chu đáo hẳn lên, còn đặt lấy sẵn cho cô một lọ thuốc mỡ, lúc tắm xong cả người khoan khoái cũng không biết hắn thế nào bôi thuốc cho mình.

Xong xuôi, Tư Cảnh Hàn hôn trán cô nói tạm biệt, đến thời gian hắn phải đến công ty rồi, không thể chần chừ thêm nữa.

Hoắc Duật Hy cũng biết đưa mình về lại Hàn Nguyệt đã làm lỡ giờ họp của hắn, trong lòng vừa cảm động vừa áy náy, cho nên ngoan ngoãn vô cùng không cào nhào cũng không đòi hỏi.

"Em ở nhà sẽ thật ngoan." Cô hứa.

Người kia hài lòng mỉm cười: "Được."
Khi Tư Cảnh Hàn rời đi Hoắc Duật Hy cũng định ngoan ngoãn nghe lời hắn ngủ thêm một lúc, nhưng mà, hoàn cảnh không cho phép, Kha Triển Vương lại gọi điện cho cô mời dùng cơm, Mộc Tích cũng đã đồng ý tới rồi, chỉ còn thiếu cô thôi.

Hoắc Duật Hy không biết chuyện Tư Cảnh Hàn cay đắng cô và anh gặp nhau cho nên không quá ba lời đã chấp nhận, áo váy xúng xính ra đường.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận