Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Khoan đã..." Vào lúc dầu sôi lửa bỏng, Hoắc Duật Hy đột nhiên nhớ ra một chuyển, đẩy Tư Cảnh Hàn ra.

Giống như bị ai đó cầm chùy đánh cho một cái, sắc mặt của hắn còn đen hơn khi nãy nghe tiếng nhạc chuông điện thoại của cô.

Hoắc Duật Hy biết hắn không vui nhưng vẫn cắn răng nhảy xuống giường, chạy đi tìm điều khiển khóa trái cửa lại.

Bây giờ Tư Cảnh Hàn mới hiểu ý của cô, khóe môi vô thức cong lên nghĩ đến Đại Bạch, thì ra không phải cô muốn từ chối hắn mà đang đề phòng con trai có thể đến "bắt gian" và một lúc bất chợt nào đó.

Sau đó Hoắc Duật Hy lại nhanh chân trở về giường, Tư Cảnh Hàn đón lấy cô, nhưng không tiếp tục việc vừa rồi ngay mà nhìn nhau rồi cùng cười một tiếng.

Quả thật là giấu con trai yêu đương vụn trộm rồi.

________
Sau một đêm no bụng, Tư Cảnh Hàn như con hổ được thuần phục, trở nên hiền hòa, tốt tính hẳn ra.

Hôm sau khi trời gần sáng hắn đã tỉnh dậy, Hoắc Duật Hy ở trong ngực vẫn còn say sưa ngủ, cả người trắng hồng vô cùng có sức sống, như được đúc bằng linh khí tinh túy thuần khiết nhất của đất trời buổi đầu tiên sáng lập, trông thấy thật muốn cắn cho một ngụm xem xem ngọt ngào, tươi mát đến bao nhiêu.

Tuy nhiên mi tâm ở giữa trán cô vẫn không giấu được sự mê mệt - tác dụng phụ của cuộc chiến tối qua, chỉ biết vùi mặt vào ngực hắn chẳng nhúc nhích nổi.


Nhưng mỗi khi cô như vậy Tư Cảnh Hàn lại thấy rất thích thú, chỉ có thế này cô mới chịu ngoan ngoãn nép vào lòng hắn không quậy phá lung tung trong lúc ngủ.

Thật sự người phụ này nữ đúng là khắc tinh của hắn, bình thường chống đối hắn đã là một chuyện, cả đi ngủ cũng chẳng tha.

Như bây giờ có phải rất tốt, vô tư dựa dẫm vào hắn, y hệt con mèo ngoan hắn có thể tùy ý vuốt ve, cưng nựng, cũng chẳng sợ cô phát hiện rồi ba hoa kể cho người khác biết hắn mê mẩn cô thế nào.

"Chậc..." Tư Cảnh Hàn cảm thán, bàn tay lại di chuyển từ gáy của cô dọc xuống hang bươm bướm, rồi di chuyển qua tấm lưng xinh đẹp, cuối cùng lưu luyến dừng ở vị trí xương cùng không đi đâu nữa.

Hoắc Duật Hy mẩn cảm hơi co người lại, toàn bộ cơ thể để cô dán lên người hắn, ở giữa hai người chẳng có lớp ngăn cách nào, cứ như vậy tiếp xúc thân mật lại càng thêm thân mật khiến dục hỏa của ai đó bị gọi dậy lúc hừng đông.

Hắn khẽ nắm lấy mông của cô, véo nhẹ, cũng như để cầm cự bản thân không phá ngang giấc ngủ của cô.

Nhưng đã véo một cái thì hắn lại muốn véo cái thứ hai, véo nhẹ cũng biến thành véo mạnh, rồi muốn thêm nhiều cái khác nữa.

Hắn tự nhủ: bản thân sẽ không thiếu thốn đến mức lúc nào cũng thấy thèm thuồng chứ?
Chính hắn cũng xót cho cô đêm qua vất vả, cực khổ cỡ nào mới làm "con người kia" trong hắn cảm thấy tạm hài lòng, nhưng đồ ăn tối qua đáng lý còn chưa kịp nuốt xuống dạ dày thì bây giờ hắn lại thấy đói.

Tuy nhiên, hắn không thể đòi ăn nữa.

Theo tình huống hiện tại, nếu như hắn chủ động "cầu" Hoắc Duật Hy thì chắc chắn hắn sẽ mất giá, cô sẽ phát hiện trước giờ hắn đói bụng nhưng cố giả thanh cao, cô sẽ lại ngông cuồng làm mình làm mẩy với hắn, y hệt trước đây.

Như thế thì há chẳng phải là công cốc?
Không được!
Hắn chỉ cao giá khi hắn còn chưa thuộc về cô.

Cho nên để cô trân trọng Tư Cảnh Hàn hắn thì không thể để cô biết hắn phụ thuộc vào cô được.

Nên là không ăn một lần cũng chưa chết được.

"A đau..." Hoắc Duật Hy giật mình, rên khẽ, mơ màng mở mắt chẳng biết chuyện gì.

Thấy trước mắt vẫn là Tư Cảnh Hàn và bên ngoài trời còn chưa sáng, cô uể oải gục mặt vào người hắn tiếp: "Sao anh lại véo em, còn chưa sáng, làm sao về biệt thự chứ?"

Hoắc Duật Hy vẫn nghĩ Tư Cảnh Hàn đang gọi mình tỉnh dậy để đuổi về biệt thự nên mèo nheo bám vào hắn.

Ngược lại, động tác này của cô chẳng khác nào chăm dầu vào đốm lửa đang liu riu cháy khiến nó bùng lên mạnh mẽ hơn.

Tư Cảnh Hàn xanh mặt, gầm gừ quát khẽ: "Trật tự, tay chân em đang đặt ở đâu vậy?"
"Hì hì..." Hoắc Duật Hy ngáy ngủ nhưng vẫn không quên giở trò, lợi dụng lúc hắn hiền lành ăn đậu hũ, hết sờ trên rồi lại mò xuống dưới, để xem có được chút gì đó không.

"Cảnh Hàn, dù gì tối qua anh cũng thất thân rồi, còn chưa sáng nên không tính là ngày mới được, thất thân lần nữa cũng xem như nhau nhỉ?"
Phải nói suy nghĩ của Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy tương phản nhưng thế nào hắn cũng là người vô tình được lợi.

Hoắc Duật Hy vẫn nghĩ Tư Cảnh Hàn rất cao giá mà ra sức dụ dỗ, mời hắn ăn bánh miễn phí mà không biết rằng đằng sau vẻ mặt bất cần đó là một con hổ đói mồi.

Đừng nghĩ hắn cho cô là thiệt cho hắn, và không biết chỉ cần cô đồng ý ăn hắn thì hắn cho cô không hắn luôn, muốn ăn thế nào cũng được.

Thật ra Tư thị - Tư đại tổng tài chỉ là đang tìm cách ăn bánh mà không phải trả tiền thôi.

Tội nghiệp Hoắc Duật Hy, vẫn luôn tôn sùng giá trị của hắn, vô tình bán hạ giá mình lúc nào chẳng hay.

Câu cô vừa nói ra đã trúng ý của người nào kia, hắn trong lòng mở cờ nhưng giả vờ im lặng như mọi khi.

Hoắc Duật Hy sợ hắn không đồng ý, chủ động bò lên, "Anh im lặng thì em xem là đồng ý rồi đấy." Sau đó tranh thủ nắm bắt thời cơ trước khi hắn phản kháng mà không biết rằng người kia sẽ chẳng bao giờ phản kháng.

Âu yếm một lúc lâu, Tư Cảnh Hàn nhận ra trời đã bắt đầu sáng hẳn, hắn không đòi hỏi từ cô nữa, cùng nhau yên tĩnh nằm một chỗ, ngắm mặt trời mọc từ phía chân trời.


Sáng nay trời không u ám, không khí trong lành càng làm tinh thần con người sảng khoái.

Lâu rồi hai người mới có thời gian riêng tư yên tĩnh như vậy, nên chẳng ai lên tiếng vì sợ phá vỡ không khí đáng trân trọng này.

Mặc dù không được hoành tráng như Cảnh Giang nhưng biệt thự này của Tư Cảnh Hàn vẫn có góc nhìn rất tinh tế, đặc biệt là ở bất cứ phòng ngủ nào cũng có thể nhìn thấy mặt trời mọc lên từ cuối con sông thành phố, giường ngủ lại đặt cạnh cửa sổ sát mặt đất bằng kính nên nằm bên trong vẫn dễ dàng bắt trọn từng khoảnh khắc chuyển động của ngày mới.

Hoắc Duật Hy nghiêng mặt ôm chặt eo của Tư Cảnh Hàn, bất giác dịu dàng nói: "Lúc trước chúng ta chưa có giai đoạn yêu đương, cũng chưa từng hẹn hò, em càng không biết anh là người thế nào đã cùng nhau sinh một con trai, có phải là quá vội rồi...!Người khác không phải yêu nhau rồi cưới thì cũng là được mai mối giới thiệu, tìm hiểu một thời gian rồi mới cưới, mới sinh con.

Em cũng muốn có một khoảng thời gian như vậy giống với bao người bình luận, cùng anh yêu em, hẹn hò, tìm hiểu nhau, bù đắp cho khoảng thời gian trước đó không vui vẻ..."
Cô nói một nữa lại dụi dụi mặt vào trước ngực hắn, thật lòng hỏi: "Lúc anh đồng ý cho em đến có phải đã chấp nhận cho chúng ta cơ hội thử hẹn hò không? Ý em là cho em cơ hội theo đuổi anh ấy."
Tư Cảnh Hàn khẽ gật đầu.

Hoắc Duật Hy cười tít mắt, chạm môi vào phiến môi của hắn, hắn cũng đáp lại cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.

Hai người cứ như thế quyến luyến không rời, thiên trường địa...!
"Rầm rầm rầm..."
"Tiểu Bạch ơi...!Tiểu Bạch ở trong đó phải không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận