Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Bây giờ phải làm sao đây?" Hoắc Duật Hy như bị bắt gian tại giường, không dám bắt máy cũng không dám nói lớn, dựa vào Tư Cảnh Hàn chờ ý kiến của hắn.

"Đừng sợ, bình tĩnh nghe máy, xem thằng bé nói gì." Dáng vẻ của cô cũng làm hắn căng thẳng theo.

Tiểu tam Hoắc Duật Hy run rẩy bắt máy, giọng điệu rụt rè: "Đại Bạch..."
[Alo, mommy hả...!mommy đang ngủ sao?] Bởi vì đến lần thứ ba Hoắc Duật Hy mới nghe máy nên Đại Bạch nghĩ như vậy.

Tư Cảnh Hàn bảo cô trả lời đúng vậy, có như vậy thì Đại Bạch mới không nghi ngờ cô đang ở biệt thự.

"Đúng vậy, Đại Bạch sao còn chưa ngủ, gọi cho mommy có chuyện gì sao?"
[Ư...] Đại Bạch hơi do dự.

Cả Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy đều nghe được tiếng thằng bé lăn trên giường.

[Mommy...! hình như Tiểu Bạch đi bắt Nhị Bạch với người khác rồi, ô ô...!lúc nãy Tiểu Bạch tự dưng bị mất hết quần áo, còn bị muỗi bự đốt rồi...!rồi nói dối Đại Bạch nữa.


Tiểu Bạch hứa sẽ ngủ cùng Đại Bạch nhưng mà bây giờ lại...!lại ra ngoài rồi với người ta rồi ô ô ô...] Đại Bạch vừa kể vừa khóc sướt mướt, mách cho mommy nghe chuyện ba mình có hồ ly tinh bên ngoài mà không nghĩ rằng con hồ ly tinh đó lại là mommy.

Cả Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn đều sững người, nghe Đại Bạch khóc dữ dội mà không biết trấn an làm sao.

Đặc biệt là Tư Cảnh Hàn, thế nào thằng bé lại đoán được hắn đi gặp "tiểu tam" trong khi đó lúc nãy chẳng phải nhóc con đã tin giả thuyết có ăn trộm là thật hay sao?
Chẳng lẽ ngủ say cũng là giả, chẳng lẽ thằng bé cũng biết suy đoán và nghi ngờ?
Cái này thì không giống một đứa trẻ bốn tuổi bình thường rồi.

[Ô ô ô...!mommy, bây giờ phải làm sao đây?] Tiếng khóc của Đại Bạch vẫn tiếp tục truyền đến, Hoắc Duật Hy xót cho con trai, vội trở người ngồi dậy, khẩn trương nói: "Đại Bạch, Đại Bạch đừng khóc, có lẽ là Tiểu Bạch qua thư phòng xử lý công việc thôi.

Không muốn Đại Bạch lo nên mới không nói."
[Hic hic...!Nhưng không phải làm con vịt sẽ rất sung sướng không phải làm việc gì cả sao?] Đại Bạch rất lý trí hỏi.

Ặc, cái này thì Hoắc Duật Hy cũng chẳng biết nói làm sao, đành nhìn sang Tư Cảnh Hàn, đè giọng nói khẽ: Hay là cứ nói thật cho Đại Bạch biết?
Hắn lắc đầu, dùng điện thoại của mình gõ ra một dòng đưa cho cô xem: Nói với Đại Bạch làm thêm kiếm tiền mua búp bê cho thằng bé.

Hoắc Duật Hy lập tức làm theo: "Đại Bạch, thật ra làm con vịt chỉ nuôi nổi mình thôi, cho nên Tiểu Bạch đôi lúc cũng phải làm thêm gì đó để có tiền mua sữa, đồ chơi, rồi búp bê cho Đại Bạch nữa."
[Hở, sao mommy lại biết Đại Bạch muốn mua búp bê?] Buổi tối khiến Đại Bạch thông minh hẳn ra.

Chính Tư Cảnh Hàn cũng phải khâm phục.

Hắn viết: Nói Mao Lập Tát kể cho em nghe.

Đại Bạch nghe Hoắc Duật Hy giải thích liền tin, nhưng vẫn chắc chắn Tư Cảnh Hàn đi gặp hồ ly tinh, bảo Hoắc Duật Hy mau đến bắt.

Mặc dù chỉ là hiểu lầm của thằng bé nhưng Hoắc Duật Hy không khỏi cảm động tâm tư của thằng bé đối với mình.

"Đại Bạch, Đại Bạch đừng quá lo lắng, cứ ngủ ngoan trước đã, sáng mai mommy sẽ đến chỗ Đại Bạch sớm để kiểm tra Tiểu Bạch có thật sự giấu hồ ly hay không, được chứ?"
[Vâng ạ, nhưng mà...!nhưng mà nếu có hồ ly thật mommy cũng đừng bỏ Tiểu Bạch nhé.] Thằng bé cũng không quên nói đỡ cho Tư Cảnh Hàn.


Hoắc Duật Hy đột nhiên cảm thấy ghen tỵ, véo vào hông Tư Cảnh Hàn, trừng mắt nói: "Anh cũng hay quá nhỉ, huấn luyện được con trai theo phe mình, có đi ngoại tình còn có người nói đỡ."
Tư Cảnh Hàn không đáp câu này của cô, trong lòng tự cảm động tâm ý của con trai.

[Hic hic...!Mommy, mommy hứa được không?] Đại Bạch hy vọng, không muốn mommy của mình bỏ Tư Cảnh Hàn một chút nào, sợ rằng cuộc sống sung sướng của nhóc sau này bị liên lụy.

"Được, mommy hứa với Đại Bạch."
[Tốt quá.] Lúc này Đại Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, kể công: [Lúc nãy Tiểu Bạch cũng bảo là có trộm, nói Đại Bạch đi ngủ...!Đại Bạch sợ quá nên ngủ mất nhưng nghĩ đến có thể Tiểu Bạch đi bắt Nhị Bạch với chị hồ ly thì...!thì mommy sẽ buồn lắm, nên...] Nên bán đứng ba của nhóc mà gọi cho mommy lãnh công trước, thà kể lầm còn hơn bỏ sót.

Tư Cảnh Hàn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn đọc ra ý tứ của con trai, dằn lòng viết: Em hứa thưởng cho nó.

Thật không ngờ, cả trong mơ thằng nhóc này vẫn còn tính toán được, hy sinh cả giấc ngủ cố tình tỉnh dậy để gọi điện lập công.

Hoắc Duật Hy dở khóc dở cười hứa sẽ thưởng hậu hĩnh cho nhóc con.

Đạt được mục đích Đại Bạch cũng không vòng vèo nữa, "oáp" một tiếng, tạm biệt Hoắc Duật Hy, ngủ tiếp.

"Này, lúc nãy Đại Bạch còn chưa cúp máy sao anh đột nhiên lại..." Vừa cúp máy Hoắc Duật Hy đã bị đè xuống gối, cô kháng nghị đẩy mặt Tư Cảnh Hàn sang một bên.

Hắn cố định tay cô lên đỉnh đầu, nhàn nhã quỳ gối giữa hai chân cô, quàng hai chân của cô qua eo của mình rồi nói: "Em không thấy nó vừa bán tôi cho em à?"
"Nhưng đó cũng đâu phải là lỗi của em."

Tư Cảnh Hàn vẫn mặc định đó là lỗi của cô.

Hai tiếng chưa nói đã tiếp tục kịch hay lúc nãy.

Hoắc Duật Hy tự dưng bị phạt oan, có chút không cam tâm nhìn hắn, nhưng vẫn lo lắng chuyện dbd phát hiện, trong hơi gió đứt quãng nói: "Anh nói Đại Bạch đã phát hiện anh đi tìm phụ nữ, có khi nào biết em ở đây không?"
"Em yên tâm, con trai của em không thông minh đến vậy đâu."
"Nhưng lúc nãy thằng bé nghi ngờ anh a..."
Tư Cảnh Hàn một tay chống lên giường, một tay nâng eo của cô, vẫn rất phong độ trả lời: "Thật chất Đại Bạch chẳng biết cái gì gọi là nghi ngờ đâu, chỉ vì muốn lãnh thưởng của em mới giả vờ thông minh cho em xem."
"Nhưng biết giả vờ cũng xem là thông minh rồi." Hoắc Duật Hy bênh vực con trai.

Tư Cảnh Hàn khinh thường nhìn cô, bởi vì Đại Bạch là đồng minh của cô, có cùng một loại EQ cho nên bênh vực thằng bé cũng xem như là tự bênh vực cho mình.

Hoắc Duật Hy chột dạ đỏ mặt, bấu vào má hắn, lại bị hắn ác ý ép cho một cái hồn xiêu phách tán.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận