Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Đại Bạch không nghe hắn trả lời nên sốt ruột, bò ra trước ngực hắn, khuôn mặt bánh bao nũng nịu áp vào má hắn, chà chà: "Tiểu Bạch hứa đi."
Tư Cảnh Hàn không cho là Đại Bạch có thể nghi ngờ gì thân phận của tên trộm nên ừ một tiếng, đồng ý với nhóc.

Bấy giờ Đại Bạch mới chịu nằm ngoan, lắc lư cái mông chuẩn bị ngủ tiếp.

Bình thường giờ này nhóc đã ngủ vui vẻ đến quên mất Tổ quốc cho nên không lạ gì khi chưa nằm được bao lâu nhóc con đã "oáp" một tiếng dài.

"Tiểu Bạch mua búp bê cho Đại Bạch nhé?" Trước khi rơi vào mộng đẹp, Đại Bạch vẫn không quên vấn đề nan giải này.

Vì để dỗ thằng bé ngủ nhanh nên Tư Cảnh Hàn liền đồng ý, sợ rằng lỡ giờ bắt trộm.

Đại Bạch cười đáng yêu một cái, ư ư bảo: "Tiểu Bạch cũng đừng bắt Nhị Bạch với chị gái khác nhé, tội...!tội nghiệp mommy."
Không biết là vô tư hay có dụng ý mà Đại Bạch nói một câu này.

Tư Cảnh Hàn cười khẽ, vuốt ve cái đầu nho nhỏ của con trai, đồng ý.

Đại Bạch vừa ngủ say Tư Cảnh Hàn lập tức ngồi dậy, sắp xếp vị trí cho nhóc đàng hoàng thì ra ngoài ngay.

Ai ngờ "tên trộm" Hoắc Duật Hy đã đứng sẵn ngoài cửa, không đợi nổi mà lập tức ôm lấy hắn.

Tư Cảnh Hàn thoáng qua ngạc nhiên rồi túm lấy cô kéo sang một bên, thấp giọng: "Sao em lại chạy ra đây, Đại Bạch thấy được thì sao?"

"Ai bảo anh đi lâu như vậy chứ." Cô hờn dỗi nhưng vẫn quấn lấy hắn chặt chẽ.

Hồ ly tinh đã leo đến trên eo rồi Tư Cảnh Hàn còn dư thời gian để lý sự hay sao, mạnh mẽ ép cô vào tường tiếp tục cảnh tượng thiên đường lúc nãy.

"Nếu không phải vì con trai của em liên tục chất vấn, tôi sẽ bỏ bê em sao." Ăn được một ngụm rồi hắn mới gầm gừ bên môi của cô.

Hoắc Duật Hy đưa tay ôm miệng, cố gắng không phát ra âm thanh lớn, run rẩy hỏi: "Anh chắc chắc thằng bé đã ngủ say chưa?"
"Đừng lo, Đại Bạch dù sao cũng là đứa trẻ.

Nhưng lúc nãy em làm sao vậy?"
"Ưm...! Em muốn lấy cốc nước...!nhưng lỡ tay làm rơi cái đèn ngủ, Đại Bạch sẽ không nghi ngờ chứ?" Cảm xúc quá mãnh liệt làm Hoắc Duật Hy không thể nói được một câu cho trọn vẹn.

"Yên tâm, tôi đã giúp em dọn tàn cuộc rồi." Sau khi trấn an cô, Tư Cảnh Hàn lần nữa dùng sức từ dưới đánh lên.

Hoắc Duật Hy đột ngột bị kích thích không khỏi hét lớn, sau đó lại lo sợ Đại Bạch giật mình mà che kín miệng, biến thành tiếng rên rỉ mị hoặc.

Tư Cảnh Hàn ngược lại rất hưởng thụ vẻ mặt kìm nén mà đỏ bừng của cô, chỉ có như vậy cô mới ngoan ngoãn cầu xin hắn đừng quá vội, nhưng cô càng xin thì hắn sẽ càng tăng tốc, đến khi cô không chịu được nữa mà buông xuôi bộc lộ hết vẻ phong tình của mình.

Gần như rơi vào địa ngục khi phía sau lưng Hoắc Duật Hy lúc này là bức tường lạnh lẽo, phía trước là Tư Cảnh Hàn nóng rực đang chu du phiến môi cắn nuốt đôi gò đào trước ngực cô, hắn tàn nhẫn kéo hai chân cô khỏi mặt đất hoàn toàn dựa vào người mình bằng cách để cô quấn chặt chẽ lấy eo mình bằng cặp đùi thon thả đầy quyến rũ.

Cô không chịu nổi loại bức người này, cảm giác vừa thống khổ vừa vui sướng khiến lý trí của cô dần sụp đổ, kêu thóc tiêu hồn.


Tư Cảnh Hàn nâng mắt nhìn cô, khẽ chạm vào đôi môi đang run rẩy, phi tiếu tựa tiếu: "Chính em nói còn muốn nữa, tôi cho em, em lại khóc ra nông nổi này, em thật khó chiều quá đấy."
"Hư...!anh bắt nạt em, rõ ràng là không cần đến như vậy."
"Lén lút thế này khiến em kích thích sao? Hay vẫn là vì không thể lớn tiếng kêu nỉ non như bản năng nên thấy khó chịu?" Hắn nắm lấy cằm của cô, ngón tay cái cho vào miệng cô trêu đùa.

Hoắc Duật Hy rưng rưng, mơ hồ nhìn hắn qua làn nước mắt, khẽ mấp máy khóe môi nhưng chẳng biết trả lời thế nào.

Có thể là một trong hai hoặc bao gồm cả hai, nhưng tóm lại cô sắp bị hắn bức đến điên rồi.

"A..." Vì đau cô lại kêu thêm tiếng nữa, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Anh cố tình phải không?"
Ánh mắt của Tư Cảnh Hàn lúc này đầy thách thức như muốn nói: Đúng vậy thì sao?
Đáp trả nụ hôn của hắn, cô chợt nhận ra động tác của hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng tần suất cũng dày đặc hơn, hắn thì thầm bên tai cô bằng chất giọng trầm ấm, câu hồn: "Đừng kìm nén nữa, Đại Bạch sẽ không nghe đâu, kêu cho tôi nghe nào."
"Thôi...!không được đâu, xấu hổ lắm." Cô lắc lắc đầu, do dự.

Tư Cảnh Hàn không vội, càng không dụ dỗ, có cách trực tiếp ép cô tự động kêu thành tiếng.

"Anh, anh muốn làm gì?"
"Đừng sợ, sẽ không đau đâu." Vừa nói, hắn vừa kéo một bên chân của cô ra khỏi eo mình vắt lên vai, sau đó thắt lưng nhẹ nhàng dùng sức, đẩy người ép cô sát vào tường.

Trong giây phút đó trái tim Hoắc Duật Hy tưởng chừng như hoa tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, từ lửng lơ rồi rơi hẳn xuống.


"Ưm..." Cô muốn trở mình thoát khỏi sự vây khốn của người phía sau nhưng không được.

Trên giường vẫn Tư Cảnh Hàn từ tốn trêu chọc cô, cho cô nằm sấp ở dưới, bản thân lại áp người lên trên tấm lưng trần trụi nhẵn mịn bắt mắt.

"Sao anh lại xé váy của em?" Hoắc Duật Hy vẫn còn tiếc của, cái váy ren tốn nhiều tiền mới mua được đó.

"Em lấy của tôi bao nhiêu tiền rồi, tôi chỉ xé một cái váy đã muốn trở mặt." Hắn thâm dò bàn tay xuống giường, hơi nâng bụng dưới của cô lên.

Hai người kết hợp chặt chẽ hơn nữa khiến Hoắc Duật Hy thoáng run rẩy, đôi chân mềm nhũn vô lực tùy ý hắn bày trí.

"Em lâu lắm mới chọn được mẫu ưng ý, anh lại mặc nhiên tàn sát, có quá đáng không?"
"Nói mắt nhìn của em kém, không ngờ là kém thật.

Ngoại trừ cái đuôi thỏ thì tôi chẳng nghĩ cái váy của em được mắt ở chỗ nào."
Ơ...!
Hoắc Duật Hy không tin được, rõ ràng lúc đến hắn còn nhìn cô không chớp mắt mà.

Biết Hoắc Duật Hy nghĩ gì, Tư Cảnh Hàn tốt bụng giải thích: "Lúc phụ nữ mặc loại đồ đó, em nghĩ rằng cánh đàn ông chúng tôi nhìn chằm chằm là để xem chất liệu vải của nó tốt đến đâu à? Phụ nữ ngốc..." Hắn véo mũi của cô, lần nữa nói: "Đàn ông nhìn là đằng sau váy của em có gì chứ không phải chiếc váy của em có xinh hay không, cho nên đơn giản nhất em chỉ cần đeo cái tai và cái đuôi thỏ cũng đủ làm đối phương chết bên chân của em rồi.

Hiểu không?"
Ở bên dưới Hoắc Duật Hy im lặng tiếp thu, nghĩ đến đã ngộ ra đạo lý.

Tuy nhiên cái miệng nhanh nhảu phản ứng nhanh hơn suy nghĩ hỏi ngược lại Tư Cảnh Hàn:

"Tư Cảnh Hàn, anh là đang dạy em cách dụ dỗ anh hay là dạy dỗ em câu dẫn đàn ông khác thế?"
"..."
Cô nên biết rằng chỉ cần nói vế đầu, còn vế sau thì tuyệt đối chớ nói ra bởi tính khí khó chiều của Tư Cảnh Hàn rất nhạy cảm, nhất định sẽ biến thành một nghĩa khác khó dung thứ.

Nhưng vì ngăn không kịp bản năng của bản thân, Hoắc Duật Hy đã phải chịu hậu quả cực tàn khốc sau đó.

"Không...!không, em sai rồi, em sai rồi, anh tha cho em đi...!Á đau...!Ha ha ha..."
Vừa khóc vừa cười khiến tim gan của Hoắc Duật Hy dường như đổi được vị trí cho nhau, vừa tránh né cầu xin vẫn không sao thoát khỏi nanh vuốt của người đàn ông.

Ngay cả cách âu yếm của hắn cũng khốc liệt hơn người, cô thừa nhận ở bên Tư Cảnh Hàn dù là lúc nào cũng phải có tinh thần thép.

"Ưm..."
Sau một hồi vui đùa, đột nhiên hắn lại triền miên hôn cô, lại vuốt ve, lại dịu dàng cho cô khoái cảm, lại nhiệt tình cho cô cao trào, khiến cô không phản ứng kịp đâu mới là hắn thực sự.

Nhưng, cô không thích hắn quá dịu dàng.

"Cảnh Hàn...!em muốn hơn nữa..."
Tư Cảnh Hàn nhìn cô, đọc được đôi đồng tử màu hổ phách nhuốm đầy khát vọng khóe môi hắn hiếm thấy rướn lên cười với cô.

Vừa định cúi xuống một âm thanh "dữ dội" đã vang lên: "Mommy...!Mommy...!Mommy..."
Gần như Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy cùng lúc giật thót người đẩy nhau ra, tìm chăn quấn kín lại rồi giáo dác kiếm tìm hình bóng của Đại Bạch không biết ở chỗ nào trong phòng.

"Mommy...!Mommy...!Mommy..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận