Phản đứng đầu tiên của Tư Cảnh Hàn là giật mình.
Hắn chưa từng nghĩ sau này trưởng thành rồi bản thân sẽ vì một chuyện nào đó mà chột dạ hết hồn, nhưng hôm nay bóng dáng của Đại Bạch chắn ngay cửa đã làm hắn thất thố, giật thót vai theo bản năng.
Hơi xấu hổ và cũng sợ Đại Bạch phát hiện, hắn che miệng ho khẽ rồi ngồi xuống trước mắt nhóc con hỏi: Có chuyện gì vậy, sao còn chưa ngủ?
Đại Bạch cắn ngón tay, bộ dạng vẫn còn ngáy ngủ ngó đầu ra cửa nhìn tới nhìn lui như muốn tìm kiếm điều gì đó càng làm Tư Cảnh Hàn lo lắng, dẫu biết rằng Hoắc Duật Hy đang ở trong phòng nhất định không đường đột bước ra.
Hắn lại hỏi Đại Bạch: "Con muốn tìm gì sao?"
"Không có, Đại Bạch tỉnh dậy đi xi xi nhưng không thấy Tiểu Bạch nên...!nên muốn đi tìm, Tiểu Bạch đã đi đâu thế?" Thằng bé ngây ngô hỏi.
"Ừ...! ba ra ngoài nghe điện thoại." Tư Cảnh Hàn nhanh trí nghĩ ra một lý hòng qua mặt Đại Bạch.
Thằng bé ngốc như vậy hẳn là tin đi.
"Vậy hả, ơ nhưng mà quần áo của Tiểu Bạch đâu rồi Tiểu Bạch?" Đại Bạch một tay ôm đầu ngố, một tay chỉ chỉ vào chiếc khăn lông duy nhất vây trên người ba mình.
Trong nhất thời Tư Cảnh Hàn cũng nhận ra điều bất thường này, vốn cứ nghĩ Đại Bạch đang ngủ nên hắn không chú ý nhiều đến như vậy, bây giờ bị thằng bé hỏi thật sự khó trả lời.
"Hở, sao trên người Tiểu Bạch nhiều đốm đỏ quá vậy, lại bị mũi bự đốt hả, ư ư..." Đại Bạch càng ngày càng nhạy, phát hiện ra đủ thứ bất thường trên người Tư Cảnh Hàn khiến hắn muốn giấu mà không kịp giấu đi.
Không chỉ dừng lại ở đó, sự thông minh của Đại Bạch đột nhiên trỗi dậy, nói: "Lần trước mommy nói Tiểu Bạch đi bắt Nhị Bạch nên mới bị muỗi bự đốt, ư...!vậy, vậy lúc nãy Tiểu Bạch có đi bắt Nhị Bạch nữa hả, mommy đã tới đây sao?" Không đoán thì thôi nhưng một khi đã đoán rồi thì câu nào của Đại Bạch cũng chính xác đánh cho Tư Cảnh Hàn hồn phi phách tán.
Chẳng hiểu vì sao lúc này ngay trước mặt con trai hắn lại thấy căng thẳng hơn bao giờ hết, cứ như là sắp bị bắt gian đến nơi.
Hắn đường đường là người đứng đầu Tư thị, nắm giữ trong tay biết bao nhiêu quyền hành nay lại chỉ vì giấu mommy của con trai khỏi nhóc con mà lúng túng không giải quyết xong.
Có lẽ ông trời đều có sự sắp đặt riêng không việc gì là hoàn toàn là trùng hợp, hắn bỗng nhiên đã nhớ ra một chuyện rồi, vốn dĩ hắn đâu phải là người đứng đầu Tư thị nữa, mà hơn 50% cổ phần của tập đoàn hiện tại đã rơi vào tay của Tư Cảnh Hạo - Đại Bạch đứng trước mắt hắn.
Tính đến thời điểm này hắn cũng chỉ là người giám hộ của thằng bé, làm công giúp nó kiếm tiền và nhận lương thôi.
Cho nên đứng trước "ông chủ thật sự" của Tư thị thi thoảng hắn cũng thấy "bối rối".
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thầm tội nghiệp cho Hoắc Duật Hy, trăm phương nghìn kế câu cho được hắn, rốt cuộc trên người hắn lại chẳng có đồng nào.
"Rầm!"
Một tiếng đổ vỡ từ căn phòng Hoắc Duật Hy đang ở đột ngột truyền đến.
Âm thanh duy nhất và vang vọng đó cũng là khởi nguồn chấm dứt sự khủng hoảng lý lẽ của Tư Cảnh Hàn, hắn rời dòng suy nghĩ trở về thực tại, chớp mắt một cái đã thấy Đại Bạch chen người ra cửa, hướng về phía âm thanh đi tới.
"Mommy...!mommy ở đó sao?"
Thằng bé gọi một cách phấn khích, nhưng chưa chạy quá ba bước đã bị Tư Cảnh Hàn xách mông lên, không cho đi về phía tiếng động.
"Đại Bạch nghĩ nhiều rồi, mommy làm sao đến đây được?"
"Nhưng mà..."
"Đại Bạch nói xem chẳng lẽ mommy đến lại không đi gặp Đại Bạch sao?" Tư Cảnh Hàn thuyết phục nói.
Và cũng bởi vì lý lẽ này của hắn làm Đại Bạch lo lắng vô cùng, rưng rưng: "Thế Tiểu Bạch sao lại bị muỗi bự đốt, Tiểu Bạch đi bắt Nhị Bạch với ai rồi...!ư ư...!tội nghiệp mommy lắm."
Tư Cảnh Hàn vội giải thích, sẵn tiện ôm Đại Bạch đi vào phòng: "Đại Bạch đừng lo, đừng lo, ba không bắt Nhị Bạch với ai cả.
Thật ra muỗi bự...! muỗi bự không phải chỉ đốt lúc ba đi bắt Nhị Bạch thôi, mà bình thường chỉ cần có cơ hội "muỗi bự" cũng sẽ "đốt".
Giống như muỗi nhỏ thi thoảng đốt Đại Bạch vậy." Thật sự hắn rất mong rằng với lý lẽ này Đại Bạch sẽ bị thuyết phục, nếu không hắn chẳng còn đường nào chối cãi.
Có lẽ Đại Bạch còn quá nhỏ để phân tích ý tứ trong câu nói của Tư Cảnh Hàn nên chưa chi đã bị lừa, chỉ là không quên chỉ tay về căn phòng lúc nãy phát ra âm thanh, thắc mắc: "Thế sao lúc nãy lại có âm thanh vang lên nhỉ?"
"Có thể là do chưa đóng cửa sổ nên gió lọt vào đẩy ngã chậu hoa thôi."
"Thôi, không được đâu Tiểu Bạch, nhỡ...!nhỡ có trộm thì sao, vẫn nên qua đó xem sao?" Vừa nói, Đại Bạch vừa tụt khỏi tay Tư Cảnh Hàn, khăng khăng bắt trộm.
Hắn vội ngăn cản, lần nữa xách thằng bé lên: "Không cần đâu Đại Bạch, đã trễ rồi, Đại Bạch cứ ngủ đi, một lát ba sẽ qua xem thế nào, được không, hả?"
Đại Bạch còn do dự, Tư Cảnh Hàn xoa xoa đầu nhóc, đánh đòn tâm lý: "Đại Bạch còn nhỏ, sao có thể bắt trộm, tên trộm sẽ rất hung hăng, nhỡ làm Đại Bạch bị thương, không được đẹp nữa thì sao được chị gái bao nuôi? Chị gái chỉ thích Đại Bạch khi Đại Bạch đẹp thôi." Hắn nói như chia sẻ kinh nghiệm nghề nghiệp của chính mình.
Đương nhiên Đại Bạch tin tưởng không thôi, vì trong mắt thằng bé trước giờ đây là nghề của ba mình kiếm tiền nuôi sống hai cha con.
Theo lời kể của Mặc Lạc Phàm thì mommy nhóc chính là người bao dưỡng Tiểu Bạch, vì vậy bằng mọi giá phải giúp Tiểu Bạch không bị mommy bỏ.
Dù bình thường Tiểu Bạch hay xấu tính cao giá với mommy một chút, mommy cũng có vẻ rất thích Tiểu Bạch nhưng mà làm sao chắc được sẽ không có một ngày mommy chán Tiểu Bạch của nhóc.
Đến lúc đó thì phải làm sao? Còn nhóc nữa, nhỡ mommy chê luôn nhóc thì sao, nhóc không muốn sống vất vả đâu.
Cho nên sau một hồi phân tích Đại Bạch không mạo hiểm đi tìm trộm nữa.
Lúc này Tư Cảnh Hàn thầm thở phào nhẹ nhõm: "Đại Bạch nói muốn đi xi xi mà, đã đi?"
"Vâng ạ."
"Được rồi, ngủ tiếp thôi." Hắn bế thằng bé về giường.
Đại Bạch ôm chặt lấy hắn, thỏ thẻ: "Tiểu Bạch ngủ cùng Đại Bạch đừng đi đâu hết nhé, mặc kệ ăn trộm đi, nếu Tiểu Bạch cũng bị ăn trộm làm cho xấu đi thì không được mommy thích nữa đâu."
Tư Cảnh Hàn lần nữa sững sờ, dở khóc dở cười ừ với con trai một tiếng, nghĩ đến lúc nãy "tên ăn trộm" dặn hắn phải nhanh về, bây giờ con trai lại bảo hắn đừng đi, mặc kệ đi.
Vậy hắn nên nghe lời ai đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...