Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Điện thoại trên tay không tự chủ đặt xuống ghế rồi nhấc Đại Bạch lên, nghiêm trọng hỏi: "Đại Bạch, con...!tại sao lại muốn chơi búp bê?"
"Ử, không được sao ạ?" Đại Bạch cắn ngón tay, ngây thơ không hiểu.

Tư Cảnh Hàn nghẹn lời: "Không phải là không được, nhưng mà...!vì sao Đại Bạch muốn có búp bê."
"Búp bê dễ thương, Đại Bạch muốn chơi nấu ăn và may quần áo nữa, giống như chị Nhược Nhược vậy."
Chị Nhược Nhược mà Đại Bạch nhắc đến ở đây chính là cháu gái của Mặc Lạc Phàm mà nhóc con gặp hôm qua ở lễ đính hôn của Tề Thiếu Khanh.

Sợ Tư Cảnh Hàn không mua cho mình nên Đại Bạch nói thêm: "Chị Nhược Nhược bảo con gái ai cũng thích búp bê cả, nên...!nên Đại Bạch nghĩ lớn lên để được chị xinh đẹp bao nuôi phải biết chơi búp bê với chị xinh đẹp, thì chị xinh đẹp mới thích Đại Bạch...!nuôi Đại Bạch được."
Lý lẽ hết sức thuyết phục mà Mao Lập Tát vừa nghe xong buồn cười đến trụy tim.

Anh thầm thương tiếc cho Tư Cảnh Hàn, khẳng định rằng đại tổng tài như hắn trải qua trăm ngàn sóng gió cũng chưa khi nào đau đầu như lúc ở cạnh đứa con trai duy nhất này.

"Khụ..." Tư Cảnh Hàn ho khẽ một tiếng, bất đắc dĩ không biết nói từ đâu: "Đại Bạch, nhưng mà búp bê không quá phù hợp cho con...!À, ý của ba là không phải không muốn mua cho Đại Bạch, nhưng mà thật sự hiện tại vẫn chưa cần thiết."
"Chưa cần thiết?" Đại Bạch lập lại.

"Đúng vậy."

"Thế khi nào thì phù hợp ạ?" Đại Bạch hiểu chuyện chưa bát nháo.

Tư Cảnh Hàn tự đào hố chôn mình, nhất thời cứng miệng.

Cũng may Mao Lập Tát nhanh trí đỡ lời cho hắn: "Khi Đại Bạch lớn bằng chị Nhược Nhược."
Tư Cảnh Hàn nhạy bén bắt lời ngay lập tức: "Đúng vậy, khi nào Đại Bạch lớn rồi sẽ biết búp bê cần thiết cho Đại Bạch hay không?"
"Lâu vậy sao?" Đại Bạch thoáng qua thất vọng.

Tư Cảnh Hàn thương con trai nhưng chẳng biết an ủi làm sao, xoa xoa đầu thằng bé.

Lần nữa cầm điện thoại lên, gõ cho Hoắc Duật Hy mấy chữ:
"Con trai của em muốn chơi búp bê."
Hoắc Duật Hy lập tức hả một tiếng rồi trả lời: "Con trai của em là thế nào? Không phải cũng là con trai của anh sao?"
"Con trai của tôi không dạy ra được như vậy, đây là thành quả của em."
"Anh vô lý."
Chỉ có như vậy đã tạo thêm đề tài cho Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy trò chuyện xuyên cả thời gian.


Thậm chí trong buổi họp cổ đông Tư Cảnh Hàn còn mấy lần thiếu tập trung nhận tin nhắn khiến Mao Lập Tát hết trợn mắt rồi lại đổ mồ hôi, vì giữ hình tượng cho hắn và trấn an những người khác trong phòng họp anh đã phải thay hắn nói suốt.

Rốt cuộc cũng hết lý do, đành đẩy trách nhiệm sang cho Lạc Tư Vũ, trong khi người kia vẫn tiếp tục chuyện trò yêu đương, tự xem điện thoại rồi tự cười một mình khiến các cổ đông "bối rối" không thôi.

Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy thật sự bắt đầu mối quan hệ "gian díu" khi tối đêm đó Đại Bạch vừa kịp ngủ say hai người đã bỏ mặc thằng bé cùng nhau sang phòng khác.

"Đại Bạch có phát hiện không? Em hình như đến hơi sớm." Hoắc Duật Hy lo lắng hỏi.

Tư Cảnh Hàn lắc đầu.

Vì tránh Đại Bạch thấy cô sẽ bát nháo giữ ở lại nên cả hai thỏa thuận chỉ gặp nhau khi thằng bé vắng mặt.

Thật sự là y hệt tình yêu vụng trộm.

Nhưng ở đây là có lỗi với con trai.

Không có quá nhiều thời gian để lo nghĩ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Hoắc Duật Hy uyển chuyển cởi áo khoác bên ngoài, lộ ra váy ren trong suốt.

"Phịch."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui