Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Sau khi Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy nói chúc ngủ ngon trời đêm cũng đã vào khuya.

Tư Cảnh Hàn để điện thoại sang một bên, cách xa giường một chút rồi quay về tiếp tục ôm lấy Đại Bạch.

Nghĩ đến thằng bé là thành phẩm của hắn và Hoắc Duật Hy trong lòng càng thêm mềm mại, cảm thán tạo hóa thật kỳ diệu có thể hắn kết hai cá thể hoàn toàn tách biệt lại với nhau bằng một sinh linh mới mang theo hình dáng của cả hai.

Đại Bạch vừa trông qua đúng là giống hắn y như đúc, nhưng thật sự tính cách vẫn đem sự hiện diện của Hoắc Duật Hy thổi vào cuộc sống của hắn khi xa cách cô, nhìn thằng bé, hắn tưởng chừng có cô ngày ngày ở ngay bên cạnh.

Đại Bạch là con trai đã giống cô đến vậy, nếu là con gái có phải còn giống hơn không?
Tư Cảnh Hàn nghĩ nghĩ, khóe môi lại rướn lên, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào cái má bánh bao rất đàn hồi của Đại Bạch.

"Cũng may, chỉ là giống tính cách thôi." Nếu không, hình dáng cũng giống có phải là xấu muốn chết con trai hắn rồi.

Nhưng mà, Hoắc Duật Hy không phải là không có điểm tốt, chỉ hơi ít tí xíu thôi.


Vậy mà Đại Bạch lại toàn giống cô tính xấu, hám ăn, hám tiền, tướng ngủ cũng xấu, đặc biệt chậm tiêu, EQ đôi lúc quá thấp làm hắn chỉ biết dở khóc dở cười.

Đôi lúc hắn cũng không hiểu bản thân mình bị sao nữa.

Bao nhiêu phụ nữ tốt, tâm tính đúng ý hắn, vậy mà hắn chỉ chấp nhận được mình cô, nhìn tính xấu của cô cũng thấy đáng yêu.

Y hệt Đại Bạch nhìn mommy nó bát nháo lại cười sằng sặc bảo đáng yêu.

Chẳng lẽ hắn đã làm liên lụy con trai sao? Chỉ vì hắn có sở thích kỳ quái này mà Đại Bạch sinh ra mới giống hắn? Vậy về sau thằng bé phải làm sao?
Tư Cảnh Hàn thầm tội nghiệp cho Đại Bạch, cuộc đời của hắn để dành đối phó Hoắc Duật Hy đã vất vả đến chết đi sống lại rồi, thế mà đến lượt con trai của hắn cũng không thể thoát nổi kiếp nạn này.

Hóa công thật sự có ân oán với nam nhân họ Tư hắn rồi.

Sáng hôm sau.

Đại Bạch cùng Tư Cảnh Hàn như thường lệ ăn sáng.

So với độ tập trung cao của thằng bé thì hắn chốc chốc nâng điện thoại lên, sau đó thì cầm hẳn.

Từ sáng sớm Hoắc Duật Hy đã gửi tin chào buổi sáng cho hắn, chụp cho hắn xem hẳn cô đã thay chiếc váy nào vào hôm nay.

Bây giờ ở biệt thự chẳng có ai, kết luận như vậy là vì ngay cả Hàn thúc cũng đã ra ngoài cùng mấy người bạn già chơi cờ, trồng cây, sưu tập hạt giống hoa mới rồi lại trà đạo học thuật cả ngày, cho nên Hoắc Duật Hy được xem chính là duy ngã độc tôn của căn biệt thự xinh đẹp.

Để câu dẫn Tư Cảnh Hàn cô thoải mái vận một chiếc váy dây màu xanh đơn giản bên ngoài, ở bên trong liếng thoáng khi cô cúi người Tư Cảnh Hàn đã thấy được cả một vườn xuân.

"Tỉnh dậy đã ăn sáng?" Hắn không giống lúc trước hà khắc bắt buộc cô thay vào một bộ quần áo đàng hoàng, bởi vì chắc chắn lúc này chỉ mình hắn nhìn thấy dáng vẻ mê người này của cô mà thôi.

Hoắc Duật Hy nhanh chóng chụp cho hắn xem bữa sáng của mình thay câu trả lời.


Tư Cảnh Hàn thầm hài lòng.

Đại Bạch lúc này đã ăn xong.

Hắn tiện tay cấp thằng bé ôm lên tay, một tay cầm điện thoại đi ra ngoài.

Ngồi trên tay hắn Đại Bạch chăm chú nhìn về phía bàn ăn, cho đến khi ra đến phòng khách mới mỉm cười vỗ vỗ vào vai Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch để quên ca táp kìa."
Bước chân của Tư Cảnh Hàn khựng lại, ý thức được mình đã quá chú tâm trả lời Hoắc Duật Hy mà quên mất cặp tài liệu.

Đành quay vào trong lần nữa, cấp cho Đại Bạch ôm ca táp, lần hai đi ta ngoài.

Đại Bạch tính ra vẫn rất tốt số, ba thằng bé vẫn còn nhớ phải mang nhóc theo.

Chỉ vì bận trả lời tin của Hoắc Duật Hy mà sáng sớm Tư Cảnh Hàn đã dặn Mao Lập Tát qua rước mình.

Trên xe, Đại Bạch được thả tự do bò tới rồi lại bò lui, Mao Lập Tát cũng chẳng nói được với Tư Cảnh Hàn lời nào vì hắn liên tục nhìn điện thoại thật khiến anh tò mò chết đi sống lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đại Bạch bò một hồi đã chán, nhích lại chỗ ba mình, ôm đùi của hắn làm nũng: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mua búp bê cho Đại Bạch nha."
Tư Cảnh Hàn còn chưa phản ứng ở phía trước Mao Lập Tát vừa nghe hai chữ "búp bê" từ Đại Bạch đã phải nhảy dựng lên, loạng choạng tay lái.


Ngay lập tức anh nhận được ánh mắt cảnh cáo từ phía Tư Cảnh Hàn, nhưng cũng may, hôm nay sắc xuân trên người hắn rất dư thừa nên Mao Lập Tát vẫn còn toàn mạng.

Quay sang Đại Bạch, hắn cho là thằng bé ý muốn nói đến gấu bông, nên đáp: "Con lại muốn con gấu bông nào, không phải con vật nào cũng đã có sao?"
Đại Bạch lập tức lắc đầu, chu môi bảo: "Không phải gấu bông, Đại Bạch muốn búp bê cơ."
"Robot?" Tư Cảnh Hàn xác nhận thêm lần nữa.

"Không phải Tiểu Bạch, búp bê là búp bê ấy, búp bê bé trai và...!và búp bê bé gái dễ thương to thế này này." Vừa nói Đại Bạch vừa giơ tay mô phỏng.

"Phụt!" Mao Lập Tát chết ngất vì nhịn cười.

Ngược lại Tư Cảnh Hàn phải sửng sờ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận