Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Đọc tin nhắn này của cô Tư Cảnh Hàn tự thấy rờn rợn người, không quen cách nói chuyện màu mè của Hoắc Duật Hy: "Đầu bị kẹp cửa?"
Bên này ngược lại Hoắc Duật Hy nhận được tin nhắn của hắn muốn nhảy dựng lên mà mắng: Anh bị kẹp thì có!
Nhưng cũng may, là nhắn qua điện thoại nên cô nghĩ một đằng và viết một nẻo: [Tư tổng, sao anh chẳng hiểu phong tình gì cả? Anh bảo không muốn người khác làm phiền nên em liền ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi anh, dùng cách thức yên tĩnh nhất để thể hiện thành ý của mình, anh còn không cảm động sao?]
Đúng vậy, Đại Bạch bảo rằng hắn muốn cô thể hiện thành ý cho nên cách tốt nhất là ngưng việc bám đuôi làm phiền, chuyển sang giai đoạn hồi xuân vừa học vừa yêu đương của mấy cô cậu sinh viên yêu xa, chỉ có thể hỏi thăm qua điện thoại thâu đêm.

Thật là lãng mạn biết bao, đặc biệt đối với tâm hồn già cõi của Tư Cảnh Hàn đây lại là món ăn mới.

Càng nghĩ Hoắc Duật Hy càng thích chí, chắc chắn với phương thức này Tư Cảnh Hàn cũng phải khâm phục thành ý của cô, có thể vô điều kiện chiều theo tất cả tâm tư của hắn.

So với lý thuyết của Hoắc Duật Hy thì thực tế ở bên này răng của Tư Cảnh Hàn đã đánh vào nhau kèn kẹt.

Bởi vì hắn quá tức! Chưa từng thấy người phụ nữ nào lại ngốc nghếch như Hoắc Duật Hy.

Thành ý của cô chỉ có vậy thôi sao?!

Trong khi đánh trực diện còn không ăn thua thì với loại hình gián tiếp này đã muốn đánh đổ được đế chế của hắn.

Quả nhiên EQ bình thường của Đại Bạch thấp là bắt nguồn từ mẹ của nó.

Hắn chưa từng nghĩ ai đó muốn theo đuổi hắn mà chính hắn lại là người dày công sắp đặt, hướng dẫn cho người đó đi theo hướng nào thì mới có thể thuận lợi theo đuổi thành công.

Nhưng quá đáng nhất là Hoắc Duật Hy này đã được chỉ đề vậy mà làm bài cũng không xong, nói với cô phải thể hiện thành ý thì chí ý cô nên thừa thắng xong lên, tấn công dồn dập.

Và không, cô chẳng những không tiến công, còn lùi về phòng thủ dù quân địch đã mở sẵn cổng thành.

Cho dù Tư Cảnh Hàn có muốn đầu hàng cũng không có cớ để đầu hàng, thật sự bức hắn tức đến chết đi sống lại.

"Hoắc Duật Hy, có phải em rất rảnh rỗi không? Nhưng tôi bận lắm, phải ngủ rồi." Sau cùng, hắn gần như đè nát màn hình điện thoại mới giận dỗi gõ được những chữ này.

Hoắc Duật Hy vừa đắp mặt nạ, vừa trả lời: [Sao vậy, Đại Bạch không ngoan à?]
Làm gì có chuyện Đại Bạch nào không ngoan, thằng bé vẫn ngủ rất hăng say.

Tư Cảnh Hàn bận trả lời tin nhắn của mẹ thằng bé nên chỉ kịp qua loa chỉnh lại tư thế nằm của hai cha con.

"Con trai của tôi không giống như em, chơi cả ngày cũng phải biết mệt, đã ngủ lâu rồi."
[Vậy à? Vậy còn anh, mệt không, có cần em qua đó giúp anh giải khuây không?] Cô công khai tán tỉnh, còn tự chụp một tấm ảnh gửi qua cho hắn.

Màn hình điện thoại của Tư Cảnh Hàn lập tức chấn động, bởi khuôn mặt được đắp mặt nạ trắng của Hoắc Duật Hy hiện tại y hệt dạ xoa.

Quả nhiên đàn ông không có hứng thú và không thể chịu nổi quá trình phụ nữ làm đẹp vất vả cùng khổ sở ra sau, cuối cùng bọn họ chỉ cần hưởng thụ thành quả, Tư Cảnh Hàn cũng như vậy, may mà Đại Bạch không thấy bằng không sẽ bị dọa cho giật mình.


Hắn viết tin ở cuối câu toàn để dấu chấm than:
"Hoắc Duật Hy! Tôi không đùa với em! Nếu còn không đi ngủ cũng đừng đem bộ dạng xấu xí này dọa người khác thức cùng em!"
Hoắc Duật Hy cười ngoắt ngoéo, quả nhiên chọc hắn phát điên lên mà.

Thật giống mấy cặp tình lữ quá đi.

Nhưng nói thế nào thì cô và hắn cũng là cặp tình lữ đã có một con trai, thế nào thì đôi lúc cũng cần những cuộc trò chuyện trưởng thành hơn chứ!
Cô nhắn lại: [Ảnh này chỉ mình anh được xem thôi đó, canh chừng Đại Bạch.]
Sau khi gửi tin nhắn đi, cô thấy Tư Cảnh Hàn định viết gì đó trả lời, có lẽ hắn nghĩ ảnh mà cô nhắc đến là bức ảnh cô đắp mặt nạ vừa rồi.

Nhưng không phải, ảnh mà cô muốn nói là bức ảnh sắp chụp kế đây.

Tư Cảnh Hàn còn chưa viết xong câu: Đương nhiên tôi không muốn thằng bé bị dọa, thì Hoắc Duật Hy đã gửi cho hắn một tấm ảnh khác.

À không, mà là một loạt những bức ảnh rõ nét chụp cô ở từng góc độ khác nhau nhưng vấn đề đáng quan tâm chính là không tấm ảnh nào cô ăn mặc kín đáo, đoàn bộ đều là khoe dáng vóc mê người sau chiếc váy ngủ ren trong suốt màu đỏ khiến đàn ông chảy máu mũi.

Tư Cảnh Hàn đã phải giật mình theo bản năng đưa tay che mắt Đại Bạch lại, sau đó mới chực nhớ thằng bé đã ngủ say nhưng chính hắn lại cảm thấy cứ như lúc nào nhóc con cũng có thể tỉnh dậy bắt quả tang mình và mommy của nó trò chuyện.


Mặc dù hắn chẳng làm gì nhưng vào lúc này cứ như đang yêu đương vụn trộm và chột dạ lo lắng nếu bị ai đó phát hiện.

Một cảm giác vô cùng đặc biệt khiến loại người quen vô cảm như hắn cũng phải đứng ngồi không yên.

Lẽ nào hắn lại ngại ngùng?
Đại Bạch sau lần giật mình của hắn đã bị động, muôn trở mình.

Tư Cảnh Hàn muốn giúp thằng bé nhưng Hoắc Duật Hy lại nhắn một tin nữa cho hắn: [Đẹp không?]
Thế là hắn chẳng còn tâm tư nào chuyên tâm cho Đại Bạch, để thằng bé tự xoay sở, thiếu trách nhiệm y hệt mấy ông bố vì tiểu tam bên ngoài mà bỏ bê con thơ.

Và Hoắc Duật Hy chính là tiểu tam chuyên câu dẫn đàn ông đó.

Theo bản năng Tư Cảnh Hàn muốn gõ một chữ ừ, nhưng lý trí không cho phép hắn thật lòng như vậy, còn thanh cao đáp: [Em nghiêm túc một chút đi.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận