Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Câu cuối cùng Tề Thiếu Khanh gần như là rống lên, đem Hoàng Tịch Liên nhấc lên như xách một con gà nhỏ.

Từng chứng kiến cảnh anh ra tay hạ sát không biết bao nhiêu lính đánh thuê trong hôn lễ của Tư Cảnh Hàn, Hoàng Tịch Liên biết một khi anh thịnh nộ sẽ đáng sợ đến thế nào, căn bản tất cả sức lực bình sinh của cô không địch nổi một cánh tay của anh nữa.

Nhưng cô không hiểu anh vì sao lại nổi nóng với mình, trước kia dù có tức giận anh cũng chưa từng có hành động thô lỗ, vậy mà hôm nay anh vứt bỏ hết giới hạn thường ngày, động tay động chân với cô.

Tề Thiếu Khanh mà cô lần đầu biết không phải như vậy.

Hoàng Tịch Liên mềm giọng cầu xin không được lập tức trở nên cứng rắn, cùng anh nói cho rõ ràng: "Sớm muộn gì cũng sẽ hủy hôn, tôi đến đi cùng người khác chẳng phải giúp anh tạo ra cái cớ danh chính ngôn thuận trước mắt người khác luôn sao, anh không vui lại còn tức giận với tôi?"
Không nhắc đến Tề Thiếu Khanh còn có thể niệm tình nướng tay, nhưng một khi đã nhắc đến hai từ "hủy hôn" thì định sẵn Hoàng Tịch Liên không còn đường thoát thân.

Phiến môi của anh hiện tại trở nên lạnh lẽo vô cùng, khuôn cằm cũng cứng nhắc khó coi.

Một tay còn lại của anh bóp lấy cằm của cô, nâng lên hướng về phía mình: "Ai nói tôi sẽ hủy hôn? Hoàng Tịch Liên, từ khi nào cuộc chơi này em có quyền tự quyết định?"
Hoàng Tịch Liên chịu đau nhưng chưa lớn bằng nỗi kinh ngạc, cô đánh đánh vào bàn tay đang cố nghiền nát cằm của mình mà phẫn hận quát: "Đau quá, buông ra, Tề Thiếu Khanh, anh không có quyền khi dễ tôi.

Ba tôi sẽ không tha cho anh!"

Dù cô có uy hiếp nhiều hơn nữa thì Tề Thiếu Khanh cũng không buông tha, anh hơi cúi đầu, vừa vặn chạm chóp mũi của mình vào sóng mũi của cô, thấp giọng: "Hoàng Tịch Liên, đừng cố giãy giụa nữa, vô ích mà thôi, cuộc chơi này tôi mới là người quyết định, cho dù là hủy hôn người quyết định cũng là tôi."
"Khốn kiếp, Tề Thiếu Khanh anh đừng nghĩ chỉ có mình là vương tử.

Tốt nhất anh hôm nay bóp chết tôi, nếu không, sau anh tôi nhất định chỉnh anh không ngày nào sống yên ổn." Nghe anh độc đoán tuyên bố quyền hành, Hoàng Tịch Liên không nhịn được mắng chửi.

Hiện tại mũi chân của cô đã lơ lửng khỏi mặt đất, ở trong tay Tề Thiếu Khanh như một con thỏ chuẩn bị làm thịt.

Cả chiếc váy cưới còn màu còn chưa kịp tháo ra đã bị anh kéo cho nhàu nhĩ, nhưng cô vẫn rất cao ngạo, nghênh mặt nhìn anh khiêu khích.

Nụ cười trên môi của Tề Thiếu Khanh vì thái độ này của cô càng trở nên quỷ dị, anh đột nhiên bế bổng cô lên đi về phía giường lớn.

Hoàng Tịch Liên mơ hồ ý thức được điều gì sắp xảy, liều mạng muốn thoát khỏi anh.

"Uỵch."
Rất nhanh cô bị ném tự do xuống chỗ chăn gối mềm mại, người phía sau như một mãnh thú nhanh chóng vồ đến, vây khốn cô vào một gốc.

"Anh muốn làm gì tôi, tôi sẽ kêu lên đấy!"
"Làm cái gì? Đương nhiên là việc cả đời này Chung Sở Kiến cũng đừng hòng làm được.

Nên em cứ kêu thử xem, để xem hắn có ta đến cứu em nổi không?" Tề Thiếu Khanh khinh bỉ cười hừ một tiếng, sau đó đưa tay túm lấy chân của cô, kéo mạnh về phía mình.

Đêm màu nhiệm, đối với Hoắc Duật Hy chưa từng thấy đêm đông nào lại sinh động đến vậy.

Gặp lại Tư Cảnh Hàn cứ nghĩ như gặp lại tình lang.

Khi hắn đưa cô trở về biệt thự, Đại Bạch đã ngủ say.

Đón lấy thằng bé từ cô, hắn nói khẽ: "Tạm thời thằng bé về lại chỗ của.

Buổi chiều rảnh tôi sẽ đưa thằng bé sang chơi với em."
"Được thôi." Không cần suy nghĩ Hoắc Duật Hy đã đồng ý ngay.


Càng không nhắc đến chuyện trước đó hai người cãi nhau, cứ như chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

Đột nhiên thấy cô hợp tác như vậy Tư Cảnh Hàn cảm thấy bất ngờ, cứ nghĩ cô sẽ cố gắng giữ hắn ở lại biệt thự hoặc nói lời gì đó đại loại như xin hắn tha thứ chuyện lần đó hoặc theo lời Đại Bạch hướng dẫn thổ lộ với hắn.

Tuy nhiên đợi mãi cô vẫn không nói gì thêm, chỉ có như vậy thì hắn không còn gì để tiếp tục câu chuyện, đành nói: "Vậy tôi về đây."
"Được, anh về cẩn thận." Hoắc Duật Hy lập tức đẩy cửa xuống xe, vẫy tay tạm biệt hắn, tuyệt nhiên không mặt dày đeo bám.

Tư Cảnh Hàn liếc cô một cái, cô liền cong mắt cười vẫy vẫy tay, dễ thương lắm cũng là một nụ hôn gió sau đó nhanh chóng xoay người đi vào biệt thự.

Mang tâm trạng khó diễn tả trở về, Tư Cảnh Hàn đem Đại Bạch gọi tỉnh dậy.

Sau một ngày ăn uống, vui chơi no say, thằng bé có vẻ rất mệt, mèo nheo lười biếng ôm chặt lấy hắn không muốn nhúc nhích.

Thương con trai, Tư Cảnh Hàn giúp nhóc con đánh răng, thay quần áo rồi bế trở lại giường.

Lần nữa phá lệ không giải quyết công việc mà cùng nhóc đi ngủ.

Chỉ là vừa nắm xuống, điện thoại bên cạnh đèn bàn lại nổ chuông.

Là Hoắc Duật Hy gọi đến.


Nghĩ rằng cô muốn hỏi thăm Đại Bạch nên hắn nhận máy rất nhanh.

Tuy nhiên, vẫn vờ hỏi:
"Có chuyện gì?"
[Anh mở Wechat đi.]
Ai ngờ Hoắc Duật Hy chỉ nói như vậy đã cúp máy.

Tư Cảnh Hàn thật không biết cô đang nghĩ gì nhưng vẫn theo lời mở Wechat của mình ra xem.

Vừa thấy hắn hoạt động, Hoắc Duật Hy lập tức gửi tin sang: [Tư tổng, chúng ta đổi hình thức nói chuyện đi.]
"Lại muốn giở trò gì?"
[Em muốn nấu cháo điện thoại với anh.] Hoắc Duật Hy đính kèm một icon trái tim.

Xem xong, Tư Cảnh Hàn phải giật mình, nhắn lại:
"Say rồi thì nên ngủ đi."
[Em không say.] Sau đó Hoắc Duật Hy lại gửi một sticker làm nũng, [Tư tổng, cho em theo đuổi anh nhé, hôm nay trông thấy anh rất đẹp trai, em cảm nắng rồi.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận