Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Mặc Lạc Phàm trước giờ lạc quan vui vẻ, nhưng không vì thế mà ai không có điều cấm kỵ, và Nam Nam, chính là người chạm vào cấm kỵ lớn nhất của anh, cũng là điều anh sợ hãi nhất - ai đó lợi dụng anh để chuộc lợi.

Bởi vì Tề Thiếu Khanh đính hôn cho nên anh ấy mới quay trở về Trung Quốc, sau khi cạn hết ly rượu chúc mừng anh ấy liền rời đi.

Hoắc Duật Hy có đuổi theo nhưng anh ấy bước rất nhanh, cô không đuổi kịp, lần nữa trông thấy là khi anh đứng bên chiếc xe Audi cùng một cô gái níu kéo.

Nam Nam chờ đợi rất lâu mới có được cuộc gặp gỡ này, dĩ nhiên muốn cùng anh nói cho rõ ràng.

Mặc Lạc Phàm trước giờ không quen lạnh lùng, nhưng một khi nói cắt đứt liền đem đối phương trở thành vô hình, Nam Nam mà anh trước kia cưng chiều lên trời xuống đất cũng không ngăn cản được.

Một tiếng "buông ra", tiếng thứ hai đã thẳng thừng giật tay lại, lui vào trong xe cố thủ, mặc kệ cô gái nhỏ ngã xuống đất.


Hoắc Duật Hy chạy ra, đỡ Nam Nam đáng thương đứng dậy, muốn nói một câu lý lẽ với anh nhưng sau đó chính bản thân cô cũng phải sợ hãi.

Thế là Mặc Lạc Phàm rời đi trong sự bất lực của hai người phụ nữ, một tuyệt vọng, một ngỡ ngàng.

Không chỉ riêng Nam Nam và Mặc Lạc Phàm, ngày hôm nay bản thân Hoàng Tịch Liên cũng không toàn mạng.

Sau khi tiễn quan khách về hết, Hoàng Nam Tam và Tề lão gia, Tề phu nhân cũng lui về dinh gia, Tề Thiếu Khanh có trách nhiệm đưa vị hôn thê của mình trở về biệt thự, là biệt thự riêng của Hoàng Tịch Liên.

Tuy rằng đã đính hôn nhưng Hoàng Nam Tam vẫn rất bảo thủ, không h vọng con gái của mình bị Tề Thiếu Khanh bắt nạt, bởi vì theo ông đàn ông thành đạt đặc biệt là bây giờ, lại còn trẻ tuổi như Tề Thiếu Khanh thường không biết trân trọng những gì quá dễ dàng có được.

Hơn nữa có biết bao nhiêu ong bướm vây quanh anh, trước khi chưa xác định chắc chắn, ông không thể để con gái mình mạo hiểm.

Tề Thiếu Khanh đưa Hoàng Tịch Liên tới biệt thự của cô, hầu nữ bên trong vừa muốn tiến lên hầu hạ đã được anh cho lui xuống.

Hoàng Tịch Liên không mấy quan tâm, thản nhiên lên tầng.

Từ khi buổi lễ kết thúc hai người đã chẳng cùng nhau nói một lời, cô cho rằng đến nơi anh cũng chẳng lưu luyến mà rời đi ngay.

Thế nhưng, anh lại lặng lẽ theo cô lên tầng.

Ban đầu, khi hầu nữ lui xuống cô không thấy bất thường còn bây giờ cảm nhận được hơi thở lành lạnh của người đàn ông phía sau sắp vây lấy mình Hoàng Tịch Liên bắt đầu sợ hãi.


Bước chân của cô mỗi lúc một vội, người phía sau cũng vì thế mà tăng tốc, khi đến cửa phòng cô muốn kêu cứu nhưng Tề Thiếu Khanh không để điều đó xảy ra một mặc đẩy cô vào trong một mặt đưa tay đóng cửa lại.

Hoàng Tịch Liên tái xanh mặt mày trợn mắt nhìn anh, muốn dùng vẻ gan dạ thường ngày ngụy trang hòng thoát thân.

"Anh làm gì vậy, có biết như thế là thất lễ không?"
Tề Thiếu Khanh không trả lời, đưa tay nới lỏng lễ phục.

Hoàng Tịch Liên như con thú nhỏ phát hiện mình sắp bị tấn công vô cùng sợ hãi, muốn nhào ra cửa nhưng cánh tay dài của anh đã ngăn cô làm điều đó.

Cứ như gọng kìm anh kéo cô lại rồi ném về phía sau.

Hoàng Tịch Liên loạng choạng, không tin được anh sẽ thô lỗ như vậy, cô nâng giọng: "Anh còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi người lên đó."
Để diễn tả sắc mặt Tề Thiếu Khanh bây giờ Hoàng Tịch Liên không biết phải dùng hình dung từ nào cho thích hợp, bởi trong mắt anh là một loại ánh sáng vô cùng phức tạp.

Đối với lời uy hiếp của Hoàng Tịch Liên anh chỉ nhếch mày, u ám nổi lên trong đôi mắt màu trà phẳng lặng: "Hoàng Tịch Liên, chúng ta tính rõ nợ nần đi."

Vừa nói anh vừa chậm rãi tiến đến chỗ cô, cởi áo vest bên ngoài, giơ lên hướng về phía cô.

Hoàng Tịch Liên không hiểu, cứ liên tục lùi lại, thật chất không dám chọc vào anh của hiện tại.

Tề Thiếu Khanh thấy cô sợ hãi mình ánh mắt phẳng lặng đột nhiên trở nên giận dữ, ném mạnh cái áo lên giường bên cạnh, gắt: "Qua đây!"
Vai của Hoàng Tịch Liên vì kinh hãi mà run lên, nhỏ giọng: "Tề Thiếu Khanh, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói, anh bình tĩnh đi."
"Bây giờ mới biết hạ giọng cầu xin có phải đã quá muộn rồi không?" Anh không có ý định bỏ qua, tiến đến túm lấy tay của cô.

Hoàng Tịch Liên chưa từng kinh hãi đến vậy, càng không có kinh nghiệm đối phó với tình huống này, nên vừa bị bắt lấy đã như con thỏ sập bẫy giãy chết mà không biết rằng bản thân càng giãy sẽ càng làm Tề Thiếu Khanh tức giận, khơi gợi một cách trực tiếp bản tính chinh phục của anh.

"Tại sao đi tìm tên đàn ông đó? Tôi hỏi em tại sao vào lễ đính hôn của chúng ta lại dám đi tìm hắn, Hoàng Tịch Liên, em muốn chết phải không?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận