Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Khi buổi lễ chính thức bắt đầu, Đại Bạch cùng một bé gái trạc tuổi cực kỳ xinh xắn cầm giỏ hoa trong sự chứng kiến của quan khách bắt đầu tiến vào lễ đường, vừa đi vừa tung hoa lên không trung vô cùng bài bản.

Bởi vì diện mạo của hai cô cậu bé đều rất bắt mắt lại còn tự tin khiến người ta thích thú không thôi.

Hoắc Duật Hy nhìn con trai làm hoa đồng với sơ mi trắng thắt nơ, bên ngoài áo ghi lê đen và quần tây ngắn cùng màu ngang gối rất ra dáng quý ông thì buồn cười không thôi.

Bé gái bên cạnh mặc váy công chúa màu hồng, xinh đẹp không ở dạng vừa, cả lai lịch cũng thế.

Cô được biết cô bé là cháu gái của Mặc Lạc Phàm, cụ thể hơn chính là con gái của một trong hai chị gái song sinh cách anh tận mười tuổi.

Bên ngoại là Mặc gia cùng họ Cameron chống lưng, bên nội cũng chẳng tầm thường bởi ba của bé con là người tiếp quản họ Tống, cũng là chú nhỏ của Tống Ly Khắc.

Dòng họ này chẳng có gì ngoài một chuỗi nhà hàng - khách sạn cao cấp xuyên quốc tế, rải rác hầu khắp các nước phát triển và các vùng kinh tế năng động.

Có thể nói buổi lễ đính hôn hôm nay ngoài những người có quyền thì còn lại là những có tiền, tai to mặt lớn từ các nơi như đổ bộ về để xem cuộc liên hôn thế kỷ, và sau đó - phần họ mong chờ nhất - chính là giao lưu và kiếm chát lợi ích từ nhau.


Hoắc Duật Hy ở trên sân khấu trông xuống, trong không khí nhộn nhịp không nhìn thấy lấy một người phóng viên, cả máy ảnh cũng là do nhân viên Tề thị đem đến.

Có lẽ phần lớn nguyên nhân đến từ việc những người đến tham dự đều có thân phận đặc biệt nhất định, lộ diện trước công chúng sẽ là một điều đặc biệt nhạy cảm.

Không nhìn đi xa, xét về hai thành viên nhỏ tuổi nhất hôm nay là Đại Bạch và cháu gái của Mặc Lạc Phàm, nếu bị lộ ảnh ra bên ngoài thì những thế lực đối đầu với ba mẹ của chúng liệu sẽ để yên, cho nên phiền phức xảy đến chỉ là vấn đề sớm muộn.

Dù không ai nói nhưng trong số những quan khách vẫn có người rất nhạy, từng nhìn thấy Tư Cảnh Hàn liền nhận ra Đại Bạch.

Người này nhỏ tiếng một chút với người kia, người kia lại cho người nọ ánh mắt thì ít nhiều thân phận luôn kín kẽ của Đại Bạch cũng phải hấp thụ vài phần ánh sáng.

Hoắc Duật Hy làm phụ dâu nhưng trong lòng có vô vàn cảm xúc, vừa mới đây thôi Hoàng Tịch Liên còn làm phụ dâu cho cô thì bây giờ ngược lại, cô ấy trở thành nhân vật chính, không còn là cô.

Mà chú rể của cô thì...!
Chú rể của cô...!
Hoắc Duật Hy vừa nghĩ đến Tư Cảnh Hàn thì ánh mắt vô tình lia trúng một thân ảnh quen thuộc, phía sau đám đông với tây trang giày da chỉnh tề đang trầm tư thưởng thức rượu.

"Tư Cảnh Hàn..." Cô không nhịn được nói khẽ một tiếng, không biết có phải do tai của hắn quá nhạy không mà lập tức nâng mắt, trùng khớp nhìn về phía cô.

Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, không hiểu sao trái tim của Hoắc Duật Hy lại đập dữ dội, khẩn trương đến độ tim đập chân run, cảm xúc bồi hồi xao xuyến y hệt cái lúc sau bao ngày xa cách mới gặp lại người tình, như mấy cô gái trẻ mới vào đầu tình yêu.

Cô như hồi sinh trở lại, cứ nghĩ mình đang là nhân vật chính hôm nay vậy.

Trong chốc lát mà đã nghĩ ra chuyện hảo huyền, mong Tư Cảnh Hàn đột nhiên chạy nhanh đến nắm lấy tay cô kéo về phía mình giữa sự trầm trồ ngưỡng mộ giữa bao người có mặt.

Nếu được như thế chắc cô thích chết mất.

Càng nghĩ mặt của Hoắc Duật Hy càng thêm ửng hồng, còn e thẹn hơn cô dâu khi được chú rể trao nhẫn đính hôn.


Tư Cảnh Hàn ở bên dưới nhìn đột nhiên cô xấu hổ, trong lòng suy đoán được chút ít, trong lòng cười thầm nhưng tuyệt nhiên không để lộ ra bên ngoài, thật lạnh nhạt nhìn đi nơi khác.

Đương nhiên hắn đã thành công tạo cho Hoắc Duật Hy cảm giác hụt hẫng, cô giậm chân, trong bụng mắng tên của hắn hơn một ngàn lần mới buông tha.

Ở đây, hai nhân vật chính của buổi lễ cũng đã hoàn thành xong nghi thức, dưới sự chúc phúc của mọi người Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên đều nở nụ cười, nhưng có lẽ chẳng được mấy phần thật tâm cũng giống như sự hân hoan giả dối của bọn họ.

Con cháu nhà thế gia mới là những diễn viên cừ khôi nhất.

Lạc trong đám đông, Mặc Lạc Phàm như một khúc gỗ.

Hoắc Duật Hy lúc trông thấy anh còn ngỡ rằng mình đã nhìn lầm.

Một khoảng thời gian không gặp anh của ngày xưa dường như đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó chỉ còn lại một con người vô hồn, lạnh lẽo.

Lý do ư?
Là vì Nam Nam.

Nam Nam là người của họ Cameron đặt bên cạnh anh.


Không phải là một cô nhóc ngốc nghếch mà anh vô tình gặp được trong buổi tuyển chọn học viên.

Không phải là sự trùng hợp mà nhân duyên sắp đặt.

Càng không phải vì suy nghĩ vô tư mà lựa chọn ở lại bên cạnh anh.

Cô có mục đích, và vì mục đích ấy mới bước vào cuộc đời của anh.

Chỉ thế thôi đã làm anh hoảng sợ, vì anh nhận trên đời này ngoại trừ mẹ và hai chị gái, thì những người phụ nữ chủ động tiếp cận anh đều mang theo mục đích.

Không ai tốt với anh thật lòng cả, họ đều muốn chuộc lợi từ thân phận hào môn của anh.

Cả Nam Nam, người anh tin nhất, cũng vậy.

Bọn họ đều như nhau cả, chẳng có ngoại lệ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận