Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Xong xuôi phận sự của mình, Đại Bạch lập tức để điện thoại xuống chạy đi tìm Tư Cảnh Hàn lãnh thưởng.

Cũng may hắn không đi đâu xa mà ra ngoài lấy sữa về cho nhóc nên Đại Bạch còn chưa bước chân ra đến cửa hắn đã đi vào.

Thằng bé lập tức chạy đến ôm chân hắn, cười dễ thương: "Tiểu Bạch, Đại Bạch nói như vậy đã được chưa?"
Tư Cảnh Hàn vừa đi vừa nhấc Đại Bạch ôm chân đi theo, cho đến khi ngồi xuống ghế làm việc mới ném thằng bé lên bàn: "Tạm được."
"Tạm được thôi hở?" Đại Bạch sờ sờ cái má bánh bao suy nghĩ mình đã thiếu sót ở đâu.

Tư Cảnh Hàn giúp nhóc giải đáp: "Chuyện mommy đi tìm anh trai xinh đẹp Đại Bạch có nói chưa?"
Và đương nhiên đây cũng là vấn đề mà hiện tại hắn gai mắt nhất.

Người phụ nữ kia đêm qua đã hùng hồn tuyên bố bỏ hết chồng con đi tìm trai đẹp để bao nuôi mà.

Đại Bạch đã nhớ ra, "Vậy phải làm sao đây, hay là để Đại Bạch gọi lại cho mommy nhé?"
"Không được." Tư Cảnh Hàn lắc đầu, như vậy thì Hoắc Duật Hy sẽ phát hiện ra Đại Bạch không phải tốt bụng chỉ bí kíp cho cô mà do có người đứng sau hậu trường dàn dựng cho nhóc diễn.


Lúc trước hắn trách cô lợi dụng Đại Bạch để diễn trò, bây giờ chính hắn cũng để thằng bé trổ tài diễn xuất mà đối tượng bị lừa lại chính là mẹ của nó, nhưng hắn chẳng áy náy chút nào.

Bởi vì sao?
Bởi vì thuận mua vừa bán, đôi bên cùng tự nguyện, hơn nữa là chính Đại Bạch đề xuất ý kiến giúp hắn mà, hắn chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.

Thằng bé con này cũng chẳng phải tay vừa, nếu không phải vì một phần lợi ích tương lai của mình nó đã chẳng nhiệt tình đến vậy.

"Thế khi nào thì Đại Bạch mới được nói?"
"Khi nào mommy tìm đến." Tư Cảnh Hàn hướng dẫn.

Đại Bạch vâng tiếng nữa.

Tư Cảnh Hàn cười dịu dàng xoa đầu nhóc con, rồi thưởng cho bình sữa ấm: "Uống từ từ thôi."
Đại Bạch không từ chối mà ôm ngay chiến lợi phẩm, chỉ là bánh bao nhỏ hôm nay không định hài lòng chỉ với bấy nhiều quà tặng, vừa cầm bình sữa, bàn tay múp míp còn lại của Đại Bạch vừa chìa ra, khuôn giọng non nớt xin: "Tiểu Bạch cho Đại Bạch thêm ba tệ nữa nhé?"
Tư Cảnh Hàn vừa đặt bút xuống giấy, nghe thằng bé nói vậy thì ngẩn lên: "Không phải đã thõa thuận là ba tệ thôi sao?" Hắn đã trả cho thằng bé trước khi gọi điện còn gì?
"Chẹp chẹp." Đại Bạch nuốt ngụm sữa xuống, sau đó từ tốn giải thích: "Nhưng Đại Bạch phải nói với mommy thêm chuyện của anh xinh trai nữa mà."
"Cái đó không phải là do con quên bài sao?" Đáng lẽ thằng bé còn phải bồi thường họp đồng cho hắn.

Bị Tư Cảnh Hàn bắt bẻ Đại Bạch cũng không mấy nao núng, thằng bé nắm nhẹ ngón chân hồng hào của mình mà rằng: "Đại Bạch nghĩ lại rồi, có tới hai việc phải nói, nên...!nên là mỗi việc phải lấy 3 tệ.

Nếu Tiểu Bạch không cho Đại Bạch 3 tệ nữa, Đại Bạch...!Đại Bạch sẽ..."
"Được rồi, được rồi.

Ba đưa cho con là được chứ gì?" Tư Cảnh Hàn cũng phải chịu thua lý lẽ của thằng bé.

Đến lúc bán mommy của mình mà nhóc con vẫn còn tỉ mỉ đến vậy.

Đại Bạch nhìn Tư Cảnh Hàn lấy ví ra, khuôn mặt bánh bao càng thêm rạng rỡ, đặt hẳn bình sữa sang một bên, giơ hai tay ra đón sẵn.


Tư Cảnh Hàn thân sĩ mở ví, liếc nhìn Đại Bạch lại nhìn vào ví, đếm đúng 3 tệ rồi lấy ra đưa cho nhóc.

"Cảm ơn Tiểu Bạch." Đại Bạch chân sáo quên cả nói lấp, nhận lấy ba tên, sau đó từ trong áo choàng tìm ra thêm sáu tệ nữa, nhập chung chúng lại, từ từ đếm.

Thấy con trai vui vẻ như vậy, khóe môi Tư Cảnh Hàn cũng vô thức rướn lên.

Thầm nghĩ sao nó có thể giống mommy của mình đến thế!
"Một tệ, hai tệ, ba tệ, bốn tệ..." Đại Bạch đếm được nửa chừng thì dừng lại, tâm tư có chút cắn rứt mà nói: "Chúng ta làm vậy có tội...!tội nghiệp mommy lắm không Tiểu Bạch? Lúc nãy mommy có vẻ vui lắm."
Đã đến bước đường nào rồi, bán cũng đã bán xong, bây giờ Đại Bạch mới bắt đầu hối hận.

Tư Cảnh Hàn an ủi thằng bé: "Không sao đâu, Đại Bạch là gợi ý giúp mommy thôi.

Nếu không, mommy ngốc như vậy biết khi nào mới hiểu được vấn đề?"
Nói cũng phải.

Đại Bạch được trấn an lập tức hết lo nghĩ, lần nữa tập trung đếm tiền.

Tư Cảnh Hàn lần nữa mỉm cười, nhưng ánh mắt đã không còn trong suốt như vừa rồi, hiện tại nghĩ về Hoắc Duật Hy đã theo manh mối mà hắn gợi ý chuẩn bị đến đây, đôi con ngươi màu lam càng thêm đắc ý.

Khi hắn đem chính bản thân mình ra làm phần thưởng cho một cuộc đi săn, thì chắc chắn người chủ trì cũng phải là hắn và người dành chiến thắng phải do hắn quy định.


Tất cả đã được sắp xếp từ trước, bẫy ái tình không còn bủa vây con mồi mà là bủa vây người chơi.

Hoắc Duật Hy, cho tôi thấy thành ý của em đi!
Hai hôm sau, lễ đính hôn của Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên cũng diễn ra.

Dự báo của lúc trước quả nhiên vào thời khắc này linh nghiệm, bởi quá trình tiến hành buổi lễ diễn ra chẳng mấy suôn sẻ do cô dâu đến trễ.

Hoắc Duật Hy là phụ dâu cũng đứng ngồi không yên khi thấy càng ngày Tề Thiếu Khanh càng trầm mặt, không nói gì.

Trước đó vì Tư Cảnh Hàn đột nhiên trả Đại Bạch về Hàn Nguyệt rồi "bỏ trốn" hòng thoát khỏi sự thổ lộ của cô nên hiện tại anh thiếu đi một đồng đội đắc lực giúp tìm ra cô dâu bỏ trốn.

Đến hơn một tiếng đồng hồ so với thời gian dự kiến tiến hành buổi lễ thì Hoàng Tịch Liên mới được áp giải đến nơi.

Lúc đó Tề Thiếu Khanh lại trở nên rất thản nhiên, không trách Hoàng Tịch Liên bắt cứ câu nào, chẳng giống ngày thường cùng cô đối chất, có lẽ vì đại cục, cũng có lẽ xuất phát từ một nguyên nhân khác, nên khi đó, anh chỉ nói với Lạc Tư Vũ một câu: "Tiến hành buổi lễ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận