Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Tư Cảnh Hàn không nói quá nhiều, chỉ đáp bằng một câu mệnh lệnh: Về khách sạn ngay.

Bên kia lại đáp: Em không về.

Tư Cảnh Hàn viết: Không nghe lời thì đừng trách anh cho "hắn" biết em đang ở Trung Quốc.

Sau câu này của hắn, bên kia không còn hồi âm nữa, cứ như một giọt nước đã bốc hơi.

Tư Cảnh Hàn ở đây cũng không truy cùng giết tận, vì tâm tư của hắn đã rơi vào số ảnh có Hoắc Duật Hy trong đó.

Cánh tay đang ôm Đại Bạch khẽ thu lại, thằng bé lập tức trườn lên ngực hắn, ngoe nguẩy cái mông rồi chép miệng ngủ tiếp.

Trong khi hắn vừa điệu con vừa đi làm thì người phụ nữ đáng hận kia lại đến quán bar say bí tỉ không thấy đường về? Đúng là chẳng ra thể thống gì nữa!
Hắn thật sự muốn gọi Đại Bạch dậy và cho thằng bé xem mommy mà thằng bé luôn miệng khen ngoan có bộ dạng gì sau lưng hai cha con họ.

"Píp píp píp." Hằn học ấn một dãy số, hắn lập tức gọi đi.


[Alo? Có chuyện gì vậy đại thiếu gia?] Bên kia mở đầu câu chuyện bằng một giọng điệu thiếu đứng đắn.

Đang khó chịu trong lòng, Tư Cảnh Hàn không nể mặt mà nói: "Lần sau còn chứa chấp người phụ nữ kia tôi nhất định tống cậu ra đường."
[Oái, thật oan ức quá.

Khách đến quán của anh, anh lại đòi đuổi tôi, Tư tổng, anh vô lý rồi.

Chẳng những thế người đó còn là bà chủ tương lai, anh nói tôi làm sao...]
"Rốt cuộc người phụ nữ đó đến từ lúc nào, cậu cũng không biết thông báo cho tôi?" Tư Cảnh Hàn không đủ kiên nhẫn để nghe Kenji than ngắn thở dài, vào trực tiếp trọng tâm mà hắn muốn biết nhất.

[Ơ, sao có thể, chẳng phải vì cô ấy giận dỗi anh mới cùng đám chị em đến chỗ tôi sao, thế nào tôi còn gọi cho anh để cô ấy nổi cáu?]
Kenji vừa dứt lời Tư Cảnh Hàn đã bắt được một manh mối: "Làm sao cậu biết cô ấy tức giận với tôi?"
[Trời ạ, cô ấy vừa uống vừa mắng đến mười tám đời tổ tông nhà anh, chỉ cần ở đó thì ai cũng nghe được.

Chẳng những thế còn nói: bà đây cóc cần tên đàn ông rách nát đó, sẽ tìm vài anh đẹp trai tốt gấp trăm ngàn lần tên đàn ông rách nát đó để bao nuôi, bà đây có rất nhiều tiền, chằng cần chồng con gì nữa...]
"Đủ rồi!" Tư Cảnh Hàn lạnh giọng ngắt ngang.

[A hì hì, hình như tôi nói hơi nhiều thì phải.] Kenji bên kia che miệng cười người gặp họa mà không biết bên đang một cổ núi lửa đang chầu chực phun trào.

Bởi vì tiếng của Tư Cảnh Hàn hơi lớn đã làm Đại Bạch giật mình, thằng bé kêu ư ư hai tiếng trở mình.

Tư Cảnh Hàn vội dỗ, vỗ vỗ nhẹ nhè lên mông nhóc con: "Đại Bạch ngoan...!ngủ đi."
Đại Bạch dễ tính, nắm tay khẽ chà chà qua mũi mấy cái đã mất đi ý thức lần nữa, ngủ vui vẻ đến quên luôn Tổ quốc.

Bây giờ Tư Cảnh Hàn mới thở phào nhẹ nhõm lại nghe được tiếng cười giễu cợt từ đầu dây bên kia, tên bartender Kenji đáng ghét giả vờ thương cảm: [Chậc chậc chậc, quả nhiên Tư tổng rộng lượng hơn người, có thể chấp nhận ở nhà làm ông bố bỉm sữa để vợ mình ra ngoài vui chơi được thoải mái, không phải lo âu, đúng là người chồng mẫu mực mà.]
"Cút." Tư Cảnh Hàn cộc tính phun ra một chữ duy nhất rồi cúp máy.

Di động bị hắn chẳng thương tiếc nắm qua một bên, trằn trọc ôm con trai nằm xuống.


Nghĩ nghĩ thêm một lúc trong lòng càng thêm ấm ức, hắn cứ như một đứa trẻ hờn dỗi đứng ngồi không yên, lần nữa nửa nằm gượng dậy lần mò tìm điện thoại.

Người xấu số tiếp theo là Lạc Tư Vũ.

Tư Cảnh Hàn muốn hỏi cho ra lẽ rốt cuộc vì sao cả Tề Thiếu Khanh và hắn đều có mặt ở đó trong khi bản thân mình lại không biết gì, vừa ôm con trai bát nháo trong lòng dỗ dành vừa chăm chỉ kiếm tiền, rốt cuộc mẹ của thằng bé lại vó ngựa truy phong đi tìm thú vui.

Lạc Tư Vũ không giống như Kenji rất lâu sau mới bắt mới, dường như lúc trả cũng chẳng nhìn đến số điện thoại của ai gọi đến đã lạnh giọng: [Ai?]
Cứ như là băng và lửa va chạm với nhau, Tư Cảnh Hàn là lửa còn Lạc Tư Vũ là băng, nhắc đến đều là vì phụ nữ mà trở nên thiếu bình tĩnh.

"Là mình đây." Tư Cảnh Hàn đáp bằng giọng chẳng mấy vui vẻ.

Bên kia Lạc Tư Vũ cũng dừng lại giây lát, sau đó là tiếng hầm hừ của hắn như thể đang đe dọa ai đó.

Tư Cảnh Hàn không phải muốn nhiều chuyện nhưng trời sinh thính giác nhạy bén có thể nghe được đó là tiếng nức nở kìm nén của một người phụ nữ.

Bây giờ bản thân hắn đột nhiên cảm thấy có lỗi với Lạc Tư Vũ.

[Cậu nói đi.] Lạc Tư Vũ thay đổi thái độ, bởi vì theo suy đoán của hắn có thể Đại Bạch đang nằm ngay bên cạnh Tư Cảnh Hàn.

Lời truy vấn của Tư Cảnh Hàn đột nhiên trở nên cứng nhắc khó mở miệng.


Giống như không hỏi thì hắn sẽ rất bứt rứt, nhưng hỏi rồi lại cho thấy hắn đang ghen tuông vô cớ.

"Ngày mai cho đóng cửa DJ."
Hắn nói một câu tuy chẳng liên gì nhưng Lạc Tư Vũ nội công thâm hậu, ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn bao lâu nay nên ý của hắn là gì Lạc Tư Vũ chỉ cần nghe sơ cũng đã ngửi ra: [Là không vui chuyện Tiểu Hy đến đó tìm vui sao? Lúc nãy mình đang cùng Tề gia bàn công việc của hôn lễ thì từ người của anh ấy theo chân Hoàng Tịch Liên biết được cô ấy ở cùng Tiểu Hy nên đến đó.

Cậu đừng nghĩ nhiều.]
Lời giải thích của Lạc Tư Vũ như một liều thuốc an thần giúp Tư Cảnh Hàn yên tâm, hắn hắng giọng, điệu bộ thông thả như chẳng mấy để ý: "Khuya rồi, Đại Bạch rất thính tai, mình cúp máy đây." Đạt được mục đích rồi hắn cũng nên buông tha cho người ta.

Hiếm khi Lạc Tư Vũ cao hứng lại cùng phụ nữ dây dưa, là bạn tốt hắn phải tạo điều hiện mới đúng.

Sau khi Tư Cảnh Hàn cúp máy, Lạc Tư Vũ cũng không kịp đàng hoàng để di động của mình về chỗ ngay ngắn, cứ thế cho nó trượt xuống giường, bên trên mớ quần áo hỗn độn.

Người phụ nữ cam chịu run rẩy bên dưới người hắn nước mắt rưng rưng vẫn không lay chuyển được chút tâm ý nào của bạo quân.

"Đừng hỏi vì sao bản thân bị ăn tươi nuốt sống, có trách thì trách bản thân em từ đầu không biết nghe lời!"
"A..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui