"Cạch."
Ném được Hoàng Tịch Liên vào trong xe, Tề Thiếu Khanh lập tức theo chân ngồi ngay bên cạnh, Hoắc Duật Hy đã yên vị nằm ngửa ở ghế phụ không hay biết gì, cơ bản Trí Quân có thể lái xe đi ngay.
"Tổng tài, chúng ta đến Hàn Nguyệt trước phải không?" Cô vẫn chờ ý của anh.
"Ừ.
Qua Hàn Nguyệt, rồi đến chung cư của cô." Tề Thiếu Khanh dặn dò, nhưng không có chỗ dừng chân của Hoàng Tịch Liên trong đó.
Dường như chuyện này anh sẽ tự giải quyết sau khi không còn ai khác trong xe nữa.
Hoàng Tịch Liên sau khi lên xe cũng yên lặng lạ thường, không phản kháng nữa, càng không nói với ai câu nào.
Cô như vậy chẳng những không làm Tề Thiếu Khanh nguôi giận mà thêm phần bí bách trong lòng.
Không gian trong xe trở nên ngột ngạt, ngoại trừ Hoắc Duật Hy chẳng hay biết thì ba còn lại đều có tâm tư riêng.
Trên đại lộ rộng lớn chiếc xe vẫn cứ hòa vào màn đêm chậm rãi, đối với một số người đã gần có được thành quả tình duyên thì một số người còn lại mới bắt đầu chặng đường đầy gian nan.
Không ai biết trước được vận mệnh, nhân duyên là thứ tai nạn mà những sự vật vô tình đã va phải nhau.
Đó là duyên.
Tề Thiếu Khanh tin vào chữ duyên nhưng không muốn vì chữ nợ mà yêu, bởi nếu là nợ mới yêu thì đến khi hết nợ sẽ hết yêu, cái anh muốn là hai người chẳng nợ nần gì nhau sẽ yêu nhau rồi mới nợ nhau, như thế thì mối quan hệ sẽ chẳng mãi cân bằng và hai người sẽ yêu nhau mãi mãi.
Thứ anh và Hoắc Duật Hy có là chữ duyên, nhưng chữ nợ lại quá ít ỏi, tiêu hết giữa chừng thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Một tình yêu nửa vời, để lại trong anh cái cảm giác vừa xa vừa gần, vừa là thương vừa là thích, hơn mức tình bạn nhưng chẳng bao giờ đến được cái đích của tình yêu.
Bây giờ anh lại nghĩ có lẽ bản thân đối với Hoắc Duật Hy giống hệt cảm giác năm xưa anh đối với Tiểu Bao vậy.
Là tình thân, nhưng không thuần túy chỉ có tình thân.
"Tổng tài, đến nơi rồi."
Khi xe dừng trước cổng biệt thự Hàn Nguyệt, Trí Quân khẽ giọng thông báo.
Lúc này bảo vệ của biệt thự tiến lên, nhìn thấy người trong xe là Tề Thiếu Khanh lập tức phát tay cho người mở cửa.
Xe chạy vào đến sân chính của biệt thự, Hàn thúc đã đứng sẵn ở sảnh chính đón người.
Trí Quân và Hoàng Tịch Liên không xuống xe, chỉ có Tề Thiếu Khanh vòng lên ghế phụ bế Hoắc Duật Hy xuống rồi đi vào biệt thự.
Lúc này Trí Quân mới có diệp nói riêng với Hoàng Tịch Liên: "Tổng tài luôn yêu thương Hoắc tiểu thư như em gái."
Hoàng Tịch Liên vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa kính, có vài bụi tuyết rơi li ti, chắc là nghe được lời của Trí Quân nhưng cô lựa chọn sự im lặng, cả ánh mắt cũng không gợn sóng thật không biết là vui hay buồn.
Rất nhanh Tề Thiếu Khanh đã trở lại, vẫn không đổi vị trí lái xe với Trí Quân mà ngồi cạnh Hoàng Tịch Liên như để trông chừng cô.
Điểm đến tiếp theo là chung cư của Trí Quân, đợi cô ấy an toàn về đến phòng Tề Thiếu Khanh mới thảnh thơi đối phó Hoàng Tịch Liên.
"Tôi mong đây là lần cuối cùng trông thấy em trong dáng vẻ vừa rồi."
Hoàng Tịch Liên không đáp.
"Tiểu Hy không giống như em, cô ấy đã là mẹ của một con trai, chuyện cần lo nghĩ đã không còn đơn giản, em đừng dùng bản tính phóng túng của mình mà dạy hư người khác, Tư Cảnh Hàn sẽ nổi điên."
Hoàng Tịch Liên lại càng không đáp.
Tề Thiếu Khanh nhìn cô cứng đầu, thật sự thiếu kiên nhẫn: "Hoàng Tịch Liên, trả lời."
"Tư Cảnh Hàn nổi điên cũng là tìm tôi, liên quan gì đến anh mà anh phải lên giọng dạy dỗ? Tôi có làm gì sai người khác cũng không chạy đến chỗ anh bắt đền, anh lo sợ cái gì?"
"Trước mắt với bên ngoài tôi cũng là chồng sắp cưới của em, với lý do này đã đủ làm tôi lo ngại em gây họa bắt tôi phải dọn tàn cuộc chưa?" Gần như là không ai chịu nhường ai.
Hoàng Tịch Liên cười hừ một tiếng, khẽ liếm môi: "Tề Thiếu Khanh, anh chẳng qua chỉ là con rể hờ của ba tôi thôi, không phải chồng sắp cưới của tôi.
Chúng ta đã từng nói rất rõ ràng rồi."
Sắc mặt của Tề Thiếu Khanh đanh lại, có lẽ là vì câu nói vừa rồi của Hoàng Tịch Liên, cũng có thể là do thái độ bất cần của cô, nhưng tóm lại thế nào thì tâm trạng của anh lúc này đã cực kỳ xấu.
Không thể phản bác lại điều kiện trước đây do chính mình đặt ra, trong lòng Tề Thiếu Khanh cứ như có một quả bom nổ chậm, đã bao lâu rồi không trải qua cảm giác bí bách thế này.
Thật nực cười thay anh lại không đối phó nổi một người phụ nữ nhỏ bé.
Rốt cuộc, sau một lúc lâu im lặng, anh mới buồn bực giẫm mạnh chân ga, đem chiếc xe vun vút rời đi.
"Ting."
Nửa khuya, trời càng thêm lạnh.
Tư Cảnh Hàn vừa ôm con trai ngủ vùi ở trong lòng vừa tranh thủ xem tài liệu trên điện thoại bù cho ngày hôm nay bị thằng bé bát nháo không thể làm gì.
Vừa rồi là tin từ webchat của Tống Ly Ninh gửi đến.
Mở ra, trong đó là một loạt những bức ảnh được chụp cùng ở một địa điểm, mà nhân vật chính không thiếu ở bất cứ ảnh nào chính là Hoắc Duật Hy.
Sau khi gửi ảnh, Tống Ly Ninh còn viết một câu kèm theo: Người phụ nữ anh hay gọi là của mình đây sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...