Lạc Tư Vũ biết nếu không ngăn cản thì có lẽ sau một câu này Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên lại cãi nhau, sắp đính hôn đến nơi rồi bọn họ vẫn không hòa thuận với nhau được.
"Được rồi, chuyện ai khởi xướng không quan trọng, quan trọng là bây giờ nên giải tán cuộc vui rồi."
"Tại sao phải giải tán? Bà đây đang rất vui...!ai bắt bà về bà liền liều với người đó!" Hoắc Duật Hy nhè giọng, ngã trên ai của Hoàng Tịch Liên vẫn không quên thị uy.
"Đúng vậy, tôi đột nhiên bị ngụy quân tử hãm hại phải từ Paris về nước, đang rất không vui, cần phải giải khuây."
Hoàng Tịch Liên mỉa mai cười khiến mặt Tề Thiếu Khanh nóng ran.
Anh không đáp cô mà quay sang cưỡng chế Hoắc Duật Hy: "Tiểu Hy, về được rồi, ở đây chỉ khiến em thêm hư hỏng."
Hoàng Tịch Liên cũng phát giận, không thèm quan tâm anh nữa.
Hoắc Duật Hy giãy nảy không chịu ra về, Tề Thiếu Khanh đành cưỡng chế.
Lạc Tư Vũ khoanh tay nhìn một mớ hỗn độn trên bàn rồi lại nhìn sang Trí Quân, tuy nhiên chẳng nói gì, mà bảo Mộc Tích: "Tôi đưa em về."
"A..." Mộc Tích đột nhiên được gọi nên bối rối, nhìn những người còn lại mà không tự quyết định được.
Tề Thiếu Khanh giữ vai Hoắc Duật Hy cho cô dựa vào người mình rồi phân công: "Tôi đưa Tiểu Hy về Hàn Nguyệt, Mộc Tích em theo Tư Vũ về chung cư đi, còn lại Trí Quân..."
Anh muốn nói đến Hoàng Tịch Liên nhưng nhìn bóng vai hững hờ của cô thì lại thôi.
Trí Quân hiểu ý tự xung phong: "Để tôi và Tịch Liên cùng về một xe."
"Được rồi, quyết định vậy đi.
Tôi đưa Mộc Tích đi trước.
Còn chuyện gì thì hôm khác nói tiếp, bây giờ đã qua ngày mới rồi." Lạc Tư Vũ nhìn đồng hồ, thông báo.
Hoắc Duật Hy say vẫn nghe được vài chữ, ngáy ngủ cười ngoắt ngoéo: "Bái bai, tạm biệt Tiểu Tích..."
"Tạm biệt cậu Tiểu Hy." Mộc Tích đáp lời cô, ngẩn nhìn Tề Thiếu Khanh: "Tiểu Hy trông cậy vào anh rồi, hai người về cẩn thẩn."
"Được." Tề Thiếu Khanh dịu dàng đáp, nhưng câu nói này mang tính trấn an rất cao, Mộc Tích an tâm hơn cùng Lạc Tư Vũ rời đi.
Trí Quân nhìn họ đi được một đoạn xa xa mới thu lại tầm mắt, Hoàng Tịch Liên ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích, có ý sẽ ngồi ở đây đến sáng như lời cô đã tuyên bố.
Tề Thiếu Khanh đang không vui, cô lại chống đối, khiến anh mất kiên nhẫn, quát khẽ: "Em còn ngồi ở đó?"
So với sự ôn nhu vừa rồi đối với Mộc Tích, bây giờ anh lại trở nên gia trưởng, khó tính thật làm Trí Quân tiêu hóa không kịp hình tượng này.
Trước kia cô hầu như không thấy anh quát ai, ngoại trừ vài tình huống đặc biệt, nhưng đó cũng là đối với cánh đàn ông, còn phụ nữ thì anh phải nói là mười phần lịch thiệp.
"Thêm rượu." Đáp trả Tề Thiếu Khanh, Hoàng Tịch Liên lại nhờ Kenji mang thêm rượu lên.
Anh ta từ đầu đến cuối đã được không ít chuyện từ bốn người các cô, bây giờ đích thân Tề Thiếu Khanh và Lạc Tư Vũ cũng đến luôn quả thật trong lòng cao hứng không thôi.
Tuy nhiên, lúc này đây anh ta đã có chút khó xử khi nhìn vào đôi mắt lãnh khốc của Tề Thiếu Khanh.
"Sao vậy? Tôi trả tiền cho anh mà, tôi muốn uống còn phải đợi ý kiến của người khác?" Hoàng Tịch Liên nhìn Kenji nhưng thật chất là nói cho Tề Thiếu Khanh nghe.
"Về ngay.
Nếu không ba em lập tức thấy được hình ảnh trước kia em ở quán bar nhảy nhót điên cuồng đến thế nào." Anh không ngần ngại đe dọa.
Ấm ức, môi của Hoàng Tịch Liên mím lại thành một đường, sau đó mấy giây thì quay người đối diện thẳng với anh.
Cô khoanh tay trước ngực, vắt chân phải lên chân trái, cao ngạo như một nữ vương: "Vậy thì anh cứ gửi đi, cùng làm tôi ăn mắng một trận, cấm túc một thời gian thì lại trở về làm trang hảo hán."
"Hoàng Tịch Liên, em đừng ép tôi."
"Vậy anh cũng đừng quản thúc tôi, tôi là người độc thân, không phải vợ, không phải em gái anh, chẳng việc gì phải nghe tên độc tài như anh sai bảo!"
Tề Thiếu Khanh giận đến run người, nhìn Hoàng Tịch Liên chằm chằm như một bóp chặt lấy cô.
Trí Quân và Kenji còn nghĩ tiếp theo sẽ có một cơn thịnh nộ long trời lỡ đất bùng nổ, nhưng mà...!
"Tiểu Hy, chúng ta về thôi."
Anh đột nhiên thu hồi tất cả cảm xúc, ôm Hoắc Duật Hy rời đi lập tức.
Hoàng Tịch Liên không biết có cảm nhận gì, khựng người một chút rồi phát tay, quay mặt vào trong quầy bar lần nữa, lấy chai rượu vừa được mang ra tự rót rượu.
"À, cô có muốn uống không?" Cô sực nhớ, hỏi Trí Quân nhưng cô ấy lắc đầu.
"Ừ." Hoàng Tịch Liên gật đầu rồi cầm ly, uống cạn trong một hơi.
Lúc dập ly xuống bàn khẽ lẩm bẩm: "Đúng là thối nát, tất cả đều như nhau, bà đây cũng cóc cần!"
"Tịch Liên..." Trí Quân đột nhiên lại thảng thốt kêu lên.
"Chuyện gì...!A..."
Hoàng Tịch Liên chưa kịp phản ứng, đã bị một lực đạo không hề nhỏ kéo xốc lên.
"Trí Quân, cô lái xe đi." Đó là mệnh lệnh của Tề Thiếu Khanh.
Anh đã quay lại và khiêng cưỡng Hoàng Tịch Liên phải trở về với mình.
Trí Quân nhận được chìa khóa, cũng như Hoàng Tịch Liên rất bất ngờ, nhìn cô ấy bị anh không thương tiếc chế trụ sự đồng cảm của phụ nữ dâng lên, muốn cứu cô ấy nhưng phần nào e dè ánh mắt của Tề Thiếu Khanh nên đành lặng im, làm theo.
Kenji đang pha chế thức uống thấy cảnh này thoáng thương tiếc cho Hoàng Tịch Liên mà nhắc khéo Tề Thiếu Khanh: "Gia à, phụ nữ có xinh đẹp cỡ nào bị cậu đối xử như vậy thì cũng héo úa mà thôi."
Tề Thiếu Khanh hiểu ý, biết rằng mình đã nặng tay với Hoàng Tịch Liên, nhìn xuống cũng thấy cô cắn môi nhịn đau lập tức nới lỏng cổ tay.
"Còn đau không?"
"Đồ khốn!" Hoàng Tịch Liên lập tức mắng.
Tề Thiếu Khanh không đáp, biết cô thật sự nổi giận rồi nên hạ giọng: "Được rồi, chơi cũng đã chơi đủ, về thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...