Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Cạch cạch cạch!"
"Bà đây cóc cần! Cóc cần! Cóc cần...!!!" Hoắc Duật Hy rít rào đập cốc xuống bàn chan chát.

Ba cô gái còn lại cười đến rụng rời khi Hoắc Duật Hy phô bày ra tính khí trẻ con lúc say.

Chẳng những thế, cô còn lôi hết chuyện xấu của Tư Cảnh Hàn ra kể cho cả thiên hạ điều biết:
"Hắn...! cái tên mặt trắng chết bầm đó, chỉ được vẻ ngoài hào hoa, thật ra bên trong là một tên đàn ông cực kì ki bo và nhỏ mọn, lại còn thù dai.

Bà đây chỉ lỡ lời có một tí là hắn đã giãy đành đạch lên giận dỗi cả ngày, so với Đại Bạch bốn tuổi hắn còn khó chiều hơn gấp ngàn lần."
"Trước kia mắt của bà đây bị quáng gà mới cảm thấy loại đàn ông như hắn thật ưng mắt.

Lúc trước ngay cả nấu cơm, giặt quần áo, quét nhà, rửa bát đều là bà suốt hầu hạ hắn, trong khi đó hắn thì đang dối lừa, ở sau lưng làm đại tổng tài cao ngạo, ở sau lưng bà lăn giường với không biết bao nhiêu phụ nữ rồi! Bà đây còn không chê hắn bẩn, bây giờ hắn lại quay sang chê bà!"
Hoắc Duật Hy càng nói càng ức, giống như là kể cho đám chị em phụ nữ nghe nhưng thật chất là đang mắng Tư Cảnh Hàn.


"Ức..."
"Đây đây, nước đây, mau uống." Hoắc Duật Hy bị nấc cục, lập tức được Hoàng Tịch Liên tiếp nước.

"Ức...!ực ực ực..." Sau khi tu một hơi, Hoắc Duật Hy quệt miệng trả cốc, lờ mờ nhìn xung quanh.

"Cô tìm cái gì vậy?"
"Sao không có gì ăn được hết vậy, chán miệng quá."
Trí Quân và Mộc Tích lập tức truyền qua một đĩa trái cây, Hoàng Tịch Liên đón lấy đưa cho Hoắc Duật Hy: "Đồ ăn của cô đây, được chưa? Kể tiếp đi."
Thật sự ba người phụ nữ còn lại rất hóng chuyện gia đình của Hoắc Duật Hy, bình thường cô sẽ vì hình tượng của Tư Cảnh Hàn -qui định là chồng tương lai của cô, cho nên cô tuyệt đối không để người ngoài biết được chuyện xấu trong nhà, nhưng hôm nay chẳng những đã say mà còn đang cay cú hắn đuổi mình đi, Hoắc Duật Hy chẳng ngại gì nói tất tần tật, hơn nữa phải thêm mắm dặm muối thật nhiều vào.

Cho xã hội này càng nhiều người biết được bản tính đáng chán ghét của hắn thì càng tốt.

"Ừ...! thân xác của hắn đã qua tay không biết bao nhiêu phụ nữ rồi, rách nát như thế không biết thân biết phận ngoan ngoãn ở bên cạnh bà lại còn cong cớn làm giá.

Các người có thấy tức không?"
"Có có có." Ba người phụ nữ kia hùa theo.

Hoắc Duật Hy gật gật đầu tâm đắc, ăn thêm miếng táo: "Lúc trước hắn có lắm tiền nhiều của, bà đây yếu thế hơn thì còn chấp nhận được.

Nhưng bây giờ thì sao, tiền hắn có còn không đủ để Hoắc Duật Hy này tiêu vặt, đáng lẽ với một kim chủ như tôi đây, hắn nhào vào còn không kịp, đằng này lại kỳ thị giống như gặp được của nợ.

Có thấy quá đáng không?"
"Có..."
"Còn nữa, tôi chẳng những có tiền có gia thế khác hoàn toàn so với đám hồ ly tinh bu xung quanh hắn như ruồi nhặng ấy, thì tôi còn sinh được một thằng con trai tỷ phú.


Các cô nói tôi có giỏi không?"
"Đương nhiên, tôi chưa từng thấy ai giỏi như cô." Hoàng Tịch Liên rất chân thành vỗ vai Hoắc Duật Hy tán thưởng.

Nghe thế Hoắc Duật Hy càng thêm tự phụ nghênh mặt: "Đúng như vậy, tôi cũng phải tự cảm phục tôi.

Vậy mà cái tên Tư Cảnh Hàn mắt để trên trán lại không nhìn ra được, đúng là cái đồ thiếu nội hàm! Sao ông trời sinh ra điều gì cũng cho hắn, ngoại trừ cái gọi là nội hàm vậy?!"
"Đàn ông có thể không cao không to, cái kia không dài, không lâu, nhưng tuyệt đối phải có nội dung.

Sao Tư Cảnh Hàn kia thể lực dư thừa còn nội dung lại thiếu thốn như vậy chứ? Tôi thế đẹp này mới sinh được Đại Bạch khuynh quốc khuynh thành như thế hắn còn không biết hưởng thụ, lại còn đi tìm hồ ly tinh! Ngực tôi nhỏ sao? Hoàng Tịch Liên, cô nói xem có nhỏ sao?"
Trí Quân và Mộc Tích nằm rạp lên bàn cười ra nước mắt khi Hoắc Duật Hy chống hông ưỡn ngực về phía Hoàng Tịch Liên để cho cô ấy đánh giá.

Hoàng Tịch Liên rất lãng tử vuốt ngược mái tóc xoăn của mình, khuôn mặt nửa công nửa thụ lúc này trông vô cùng tà mị, khoác tay lên vai Hoắc Duật Hy, kéo cô về sát phía mình nói: "Nhỏ thì không nhỏ rồi, nhưng mà đàn ông đôi lúc chán cơm thèm phở thì không thể lấy vẻ ngoài ra làm lý được."
"Chán cơm thèm phở?" Hoắc Duật Hy khẽ lập lại câu này, rồi nhanh chóng phẫn nộ, chỉ trời chỉ đất mắng: "Đàn ông trên đời này đều giống nhau, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Tư Cảnh Hàn cũng là đồ chết tiệt, bà mà đây bắt được hắn gian díu cùng con hồ ly tinh nào liền cho hắn tiệt giống lập tức!"
"Được, tôi ủng hộ cô." Hoàng Tịch Liên không những khuyên giải mà còn khuyến khích: "Đám mấy tên đàn ông của hắn ai cũng nên bị như vậy, nếu không sẽ gây họa nhân gian."
"Chúng tôi đã gây tội gì mà đến độ em phải cay nghiệt muốn bóp chết luôn cả người nối dõi chưa kịp ra đời?"

Một câu hỏi mang theo chất giọng âm hàn xé tan bầu không khí nhộn nhịp ở chỗ Hoắc Duật Hy.

Mộc Tích và Trí Quân phản ứng nhanh nhất quay người lại, phát hiện Tề Thiếu Khanh đang đứng ngay phía sau họ và Lạc Tư Vũ cũng vừa kịp đến nơi đứng ở bên cạnh anh ấy.

"Tổng tài." Trí Quân hô một tiếng rồi chẳng biết phải nói gì tiếp theo, vì trên bàn đã toàn vỏ rượu.

"Là người phụ nữ này dẫn đầu đưa các cô ra đây phải không?" Tề Thiếu Khanh không chỉ đích danh nhưng ai cũng biết hàm ý của anh là hướng tới Hoàng Tịch Liên.

Ăn chơi, quậy phá chẳng phải cô nổi danh nhất sao? Anh em chí cốt của Mặc Lạc Phàm thì sao có thể ngoan hiền bình thường được.

"Anh đừng lên tiếng một chút đã chụp mũ lên đầu tôi được không? Chán ghét!" Hoàng Tịch Liên lập tức đáp trả.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận