Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Hơn nữa lúc nãy mommy còn nổi cáu với ba...!có khi lần này mommy sẽ không cần ba thật, rồi không cần luôn Đại Bạch ô ô ô...!Ba xấu tính bị mommy bỏ là đáng đời...!sao còn, sao còn liên lụy người ta chứ ô ô ô..." Đại Bạch rất giỏi suy diễn, chưa gì đã nghĩ ra một đống chuyện liên quan rồi xông đến ăn vạ Tư Cảnh Hàn.

Thằng bé như một cục bột ngồi bệch vào người hắn, nói chưa rành mạch nhưng nhắc đến mommy là chẳng ngừng miệng giây nào.

"Mommy của con không thương ba, ba có thể làm khác sao?" Dù sao Tư Cảnh Hàn vẫn hạ giọng dỗ dành Đại Bạch, ai bảo nó là con trai độc nhất của hắn.

Đại Bạch trở người muốn đứng dậy, Tư Cảnh Hàn giúp thằng bé đứng trên đùi của mình.

Khi đối diện được với ba, ba phô bày càng nhiều vẻ mặt đáng yêu, đặc biệt là cái má bánh bao phúng phính hồng hào nghênh nghênh lên nhìn hắn mà vảnh ngón tay khẳng định: "Mommy, mommy thương Tiểu Bạch mà."
Tư Cảnh Hàn vỗ vỗ đầu thằng bé: "Vậy có bao giờ Đại Bạch nghe mommy nói yêu ba chưa?"
Đại Bạch ngậm ngón tay trỏ khẽ suy nghĩ, rồi hai tay ôm hẳn đầu để cố nhớ ra nhưng chẳng được gì.

Tư Cảnh Hàn cười yếu ớt, đôi mắt màu lam phảng phất một chút ý tứ: "Ba đã từng nói qua chỉ những người yêu thương nhau mới sống cùng với nhau dưới một mái nhà được."
"Nhưng Đại Bạch biết mommy yêu ba Tiểu Bạch mà." Đại Bạch vẫn chưa hiểu lắm.


"Đại Bạch, cái này là Đại Bạch biết, nhưng ba không biết.

Chẳng phải gia gia nói chuyện gì muốn thấu đáo cũng nên "mắt thấy tai nghe" rồi mới đánh giá sao?"
Bây giờ thì Đại Bạch ngẩn ra, như để tiêu hóa hết lời của Tư Cảnh Hàn nói.

Lần nữa ngồi xuống, nhóc con thảnh thơi dựa vào người của ba mình, suy nghĩ.

Ớ, vậy là Tiểu Bạch muốn mắt thấy tai nghe nhỉ?
Nhóc phải nói với mommy mới được.

"Tiểu Bạch..." Đại Bạch vỗ vỗ vào bụng Tư Cảnh Hàn.

Hắn cúi xuống.

Thằng bé ngẩn cổ lên, thông báo: "Đại Bạch vẫn chưa tha thứ cho ba đâu đấy."

"Ừ, ba biết rồi." Tư Cảnh Hàn thoáng qua ý cười, xoa đầu nhóc con: "Chiều nay ba dẫn Đại Bạch đi ăn thật ngon để bù đắp."
"Vâng...!vâng ạ." Đại Bạch đồng ý ngay.

___________
Vũ hội xập xình, CLB DJ về đêm.

"Cô thấy có đáng ghét không? Bà đây có chỗ nào xấu xí vậy mà hắn cứ chê lên chê xuống, thế thì bà cóc cần nữa!" Hoắc Duật Hy ngà ngà say khoác vai Hoàng Tịch Liên trong âm thanh hỗn tạp hét lên, rồi căm phẫn cầm ly tu hết một hơi nữa.

Cô uống đã khá nhiều, chưa có ý định dừng lại.

Hoàng Tịch Liên bên cạnh cũng uống không ít, nhưng vẫn còn tỉnh táo, gọi Kenji đổi rượu của Hoắc Duật Hy thành thức uống pha chế.

Góp vui đêm nay còn có Trí Quân và Mộc Tích, nhưng không ai muốn ngăn cản Hoắc Duật Hy xả stress, đối phó một người đàn ông như Tư Cảnh Hàn hẳn là rất áp lực đi.

Ba người bọn họ từ khi đến không nói quá nhiều, chủ yếu nghe Hoắc Duật Hy kể lể chuyện đã xảy ra.

Nhưng câu cô nói nhiều nhất vẫn là: bà đây cóc cần.

"Bà sẽ chơi đến tận, sẽ tia trai đẹp, sẽ hưởng thụ tự do, không chồng con gì nữa cả! Bà đây cóc cần nữa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận