Tư Cảnh Hàn nhìn cô, người con gái xinh đẹp nhất trong lòng hắn, như một đóa hoa rực rỡ trong sắc trời mùa đông lạnh lẽo.
Ở bên cô hắn sẽ cảm nhận được ấm áp, nhưng: "Cố chấp cho người không đặt tôi trong lòng cơ hội...!vậy chẳng khác nào lãng phí thời gian của cả đôi bên.
Hoắc Duật Hy, tôi không cần tình cảm của sự thương hại.
Cũng không cần em bù đắp, chuyên trước kia tôi tự làm tự chịu, em không cần vì áy náy mà muốn ở bên tôi."
Hắn nói rồi kéo cô ra khỏi cửa xe, quyết tâm rời đi.
"Tư Cảnh Hàn, tại sao anh không chịu tin em hả?! Chẳng lẽ anh muốn em tự bức tử mình thì mới cam lòng sao?"
Trong ánh mắt của Tư Cảnh Hàn thoáng qua xót xa, nhưng vừa nghĩ đến điều gì đó thì đôi đồng tử màu lam lại trở nên bình thản: "Không phải, chỉ vì tôi còn dũng khí để tin tưởng một người đã từng bỏ rơi tôi rồi."
"Ý anh là dù cho hôm nay em có nói gì, em có làm gì anh cũng muốn em rời đi?"
Tư Cảnh Hàn im lặng, và im lặng lúc này chính là thừa nhận.
Hoắc Duật Hy gật gật đầu: "Được lắm, Tư Cảnh Hàn, anh được lắm..." Sau mấy lời lẩm bẩm này thì cô trở nên điên cuồng thật sự, bất ngờ xông đến đấm liên tục vào người Tư Cảnh Hàn, vừa đánh vừa mắng, thậm chí là nói tục: "Đồ khốn! Đồ đàn ông khốn! Bà đây mới đếch thèm anh nữa! Anh cút đi!"
"Cao giá như vậy thì bà đây đếch cần theo đuổi nổi nữa! Cũng không cần nữa! Ai có khả năng thì đi mà nuông chiều tâm hồn của anh đấy! Hoắc Duật Hy này không cần nữa, sau này càng không theo đuổi gì nữa, Hoắc Duật Hy mới cốc cần anh! Bà đây tự đi, không cần anh đuổi nữa, đồ đàn ông khốn!"
Tư Cảnh Hàn mặc cho hành động càn rỡ của cô, lặng im như như tượng gỗ.
Hoắc Duật Hy chỉ đánh một lúc đã đẩy hắn ra, mếu máo chạy đi.
Đại Bạch ở trong nhà, từ đầu đến cuối nhìn thấy ba mẹ cãi nhau, vừa sợ vừa lo, thấy mommy muốn rời đi thì lập tức chạy ra.
"Mommy, mommy đừng đi..."
"Bịch bịch bịch...!uỵch." Vì quá vội vàng, trên sân lại trơn nên Đại Bạch vừa chạy được mấy bước đã ngã ra đất.
Cả Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy đều sửng sốt quay lại, nhìn về phía thằng bé đang cố gắng đứng dậy.
Đại Bạch cắn ngón tay, hu hu khóc, cố gắng chạy về phía Hoắc Duật Hy mong níu kéo cô lại: "Hu hu hu...!Mommy, mommy đừng đi mà..."
Hoắc Duật Hy nhìn đôi tay ngắn ngủn trắng nõn của Đại Bạch đưa về phía mình trong lòng trở nên cuồn cuộn, tại sao cô lại quên mất còn có Đại Bạch ở đây, cố gắng không khóc để Đại Bạch không phải hoảng sợ, cô nói: "Đại Bạch, ba Tiểu Bạch không cần mommy nữa rồi.
Đại Bạch, bây giờ Đại Bạch muốn đi theo ai?"
Tư Cảnh Hàn nhìn con trai đẫm lệ, trong lòng ngập tràn xót xa, dù Hoắc Duật Hy hỏi như vậy là tàn nhẫn, nhưng lúc này vẫn phải để Đại Bạch lựa chọn.
Hắn lựa chọn sự lặng im, không tán thành cũng không ngăn cản.
Đại Bạch đứng giữ hai người, quả thật thằng bé không biết chọn ai.
Chân chạy vài bước về phía Hoắc Duật Hy gọi mommy, mommy rồi lại chực nhớ quay sang nhìn Tư Cảnh Hàn, muốn chạy về phía hắn nhưng cũng luyến tiếc Hoắc Duật Hy.
Cứ như vậy, nhóc con chạy ngược chạy xuôi vẫn chưa biết phải chọn ai.
"Mommy..."
"Tiểu Bạch...."
"Oa..." Rốt cuộc thì Đại Bạch đứng tại chỗ hai tay ôm khuôn mặt bánh bao khóc đến thê lương.
Tư Cảnh Hàn xót con trai, trước khi Hoắc Duật Hy tiến lên thì hắn đã đi đến ôm lấy thằng bé.
Đại Bạch lần đầu khóc dữ dội như vậy, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nước mắt giàn giụa dự báo không thể dỗ được một cách dễ dàng.
"Đại Bạch, Đại Bạch không cần chọn nữa..."
"Hư ư ư...!Tiểu Bạch..." Đại Bạch ngã đầu lên vai của hắn, tủi thân chỉ về phía Hoắc Duật Hy: "Mommy...!mommy..."
Khi Tư Cảnh Hàn tiến đến ôm thằng bé thì cô cũng đã lựa chọn rời đi.
Hắn không quay người lại nhưng cũng biết phía sau lưng Đại Bạch đang chỉ về phía Hoắc Duật Hy, khi hai người lớn cãi nhau thì đáng thương nhất vẫn là nhóc con, bởi vì đã bắt thằng bé phải đứng giữ sự lựa chọn khó khăn nhất...!
Hôm nay là một ngày tồi tệ đối với Đại Bạch.
Tư Cảnh Hàn đã phải đến công ty muộn vì nán lại biệt thự để chuẩn bị quần áo cho thằng bé đi làm cùng mình.
Sau đó hắn cũng không tự lái xe mà gọi Mao Lập Tát đến đón mình, từ lúc Hoắc Duật Hy đi Đại Bạch cứ khóc mãi, không còn nghe lời hắn nữa, hắn dỗ thế nào thằng bé cũng không nghe, thậm chí lúc nãy vì giận hắn để Hoắc Duật Hy đi nhóc con đã cắn vào ngón tay của hắn khi hắn lau nước mắt cho nhóc, ngoạm chặt không buông y hệt một con cún nhỏ.
Tư Cảnh Hàn lần đầu tiên thấy Đại Bạch không ngoan như vậy.
Dù được cưng chiều nhưng Đại Bạch tuyệt đối không phải là một đứa trẻ hư.
Hôm nay khiến con trai phản cảm với mình trong lòng Tư Cảnh Hàn phần nhiều cũng cảm thấy mất mát.
Dù Đại Bạch và Hoắc Duật Hy xum hợp chưa lâu nhưng tình cảm của hai mẹ con không hề ít hơn so với hắn.
"Hic hic..."
Trong xe vẫn là tiếng hít mũi liên tục của Đại Bạch.
Mao Lập Tát ở phía trước lái xe đang tò mò muốn chết đi sống lại chuyện gì đã xảy ra giữa gia đình của nhóc mà đến nước gà bay chó chạy thế này.
Tư Cảnh Hàn biết Mao Lập Tát đang nhìn mình và Đại Bạch thoáng qua ái ngại, dỗ con trai: "Đại Bạch, đừng khóc nữa, một lát nữa ba Tiểu Bạch dẫn Đại Bạch đi ăn kem?"
"Hic hic..." Đại Bạch được dỗ lại càng tủi thân, nghẹn ngào hờn trách: "Tiểu Bạch không thương người ta thì thôi...!sao còn đuổi mommy của người ta đi, Tiểu Bạch là người xấu..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...