Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Tề Thiếu Khanh, bây giờ em mới phát hiện anh cũng thật khó tính." Hoắc Duật Hy ngã đầu vào cánh tay của Tư Cảnh Hàn, tặc lưỡi đánh giá.

[Khó tính bằng người đàn ông của em?]
"Cái này thì không đến nổi như vậy."
Tư Cảnh Hàn đương nhiên nghe rõ mấy lời này, động tác cho Đại Bạch đu quay nhanh chóng khựng lại.

Người phụ nữ này dám công khai so sánh hắn cùng đàn ông khác, có phải rất quá quắc rồi không?
"Tiểu Bạch...!Tiểu Bạch quay quay Đại Bạch." Đại Bạch chờ mãi không thấy ba mình kéo mình lên thì vỗ vỗ vào chân hắn nhắc nhở, Tư Cảnh Hàn mới chịu nhấc người của nhóc lên lay động qua lại.

Bởi vì Tề Thiếu Khanh đang bận nên nói không quá nhiều điều với Hoắc Duật Hy đã cúp máy.

Cô đặt điện thoại trở lại bàn, sẵn tiện tham khảo Tư Cảnh Hàn vài câu: "Anh nói bọn họ có kết hôn thành công hay không?"
Miễn là chuyện liên quan đến tình địch kết hôn, Tư Cảnh Hàn rất dư thời gian để đàm đạo: "Có."
"Hả, tại sao? Em thấy anh Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên cứ như nước với lửa, không sớm hay muộn gì cũng đánh nhau." Hoắc Duật Hy có điểm không hiểu, dựa vào đâu mà Tư Cảnh Hàn vội khẳng định như vậy.

"Chuyện cậu ta đã quyết định, thường không thể thay đổi." Tư Cảnh Hàn nhàn nhạt khẳng định.


"Nói vậy thì vẫn có lúc phải thay đổi mà."
"Trước giờ chỉ có một lần." Tư Cảnh Hàn cũng nói luôn.

Vốn dĩ Hoắc Duật Hy không định hỏi sâu về chuyện này, nhưng Tư Cảnh Hàn càng nói cô lại càng tò mò: "Là lần nào vậy?"
Nhìn ra dáng vẻ hóng chuyện của cô, Tư Cảnh Hàn thoáng cau mày: "Chuyện của người khác em biết nhiều làm gì?"
"Nhưng đó là anh Thiếu Khanh, cũng không tính là người ngoài."
"Vậy tự đi mà hỏi anh Thiếu Khanh của em đi." Tư Cảnh Hàn nhanh chóng cộc tính hẳn ra khiến Hoắc Duật Hy chẳng hiểu hắn bị làm sao.

"Này, sao anh khó ở vậy hả? Không kể thì thôi, sao phải nhăn mày với em?" Cô vừa rống lên người kia đã tự ái, hắn bây giờ là không chịu được bất cứ lời lẽ nặng nề nào từ cô.

Có cảm tưởng cô nói lớn tiếng chính là tổn thương tâm hồn đang thanh tĩnh của hắn.

Cho nên cô vừa quát, hắn đã dùng ánh mắt không hề có lỗi của mình nhìn cô.

Như đang thắc mắc tại sao cô lại lớn tiếng với hắn?
"Anh..." Hoắc Duật Hy bị ánh mắt đó của Tư Cảnh Hàn làm cho đứng hình, mấy hôm nay cô đã chịu lép vế nhiều rồi, sắp không nhịn được nữa.

Nếu không phải vì đại nghiệp chưa thành cô nhất định sẽ xông đến bóp chết hắn.

Hít lấy một hơi, cân nhắc nặng nhẹ cô lại giả vờ a dua, sà vào lòng hắn ôm chặt lấy không buông:
"Hì hì hì...!Không cần căng thẳng, em chỉ đùa thôi.

Anh bây giờ là nhất rồi."
Cô không có tiền đồ như vậy chính là nguồn cảm hứng bất tận cho Tư Cảnh Hàn chểnh mảng, cả Đại Bạch cũng nhận ra ba Tiểu Bạch của mình không giống như lúc trước thường xuyên bị mommy bắt nạt, thằng bé đưa ngón tay cái nhỏ xíu của mình hướng lên khen ngợi hắn: "Tiểu Bạch thì thích rồi nha."
Tư Cảnh Hàn nhìn con trai, nhếch môi một cái, không quá thành tựu, còn xem đó là chuyện hiển nhiên.

Đại Bạch chơi đu quay một lúc cũng chán, bắt đầu quay lại chính sự mấy hôm nay: "Vậy...!vậy khi nào mới bắt được Nhị Bạch thế mommy? Đại Bạch chờ lâu quá."
Ách!

Hoắc Duật Hy cúi nhìn con trai ngây thơ hồn nhiên chưa biết sự tình Nhị Bạch, lòng cô càng thêm phiền não.

Đừng nhắc thì không sao, nhắc đến rồi cô lại lần nữa căm hận tên đàn ông Tư Cảnh Hàn.

Chuyện của lần trước thật ra đã nằm trong tính toán của hắn, thảo nào hắn dễ dàng cho cô đạt được ý nguyện.

Hóa ra tình hình của cô thế nào hắn đều nắm được trong lòng bàn tay, "ba ngày nữa" mà hắn nói chẳng phải là ngày mà bà con xa của cô tới thăm sao? Cô không nhớ nhưng còn hắn thì biết rất rõ.

Cho nên chuyện của Nhị Bạch là hoàn toàn không thể xảy ra, và cô đã ngây ngốc dâng cho hắn một bữa hời mà còn nghĩ là bản thân mình ăn sạch được hắn.

Đúng là tức chết cô rồi!
Nhận được ám hiệu từ Hoắc Duật Hy nên Đại Bạch chuyển sang Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch..."
"Đại Bạch, chuyện này chúng ta nói sau được không, bây giờ ba Tiểu Bạch giúp Đại Bạch lắp rắp mô hình máy bay?" Tư Cảnh Hàn muốn đánh lạc hướng Đại Bạch.

"Máy bay hở?" Đại Bạch còn nhỏ, nhắc đến đồ chơi lập tức bị thu hút, mặc tình Hoắc Duật Hy nháy mắt với thằng bé bằng đủ mọi cách thì nhóc con vẫn bị lừa gật đầu.

Tư Cảnh Hàn đắc thắng đứng dậy, hai tay nhấc Đại Bạch lên cao, cười dịu dàng: "Ngoan lắm, chúng ta đi thôi."
"Nhưng...! nhưng mommy bị đau mắt thì phải." Đại Bạch còn ngây thơ chỉ vào Hoắc Duật Hy khiến cô muốn cắn lưỡi tự sát ngây tức khắc.

Tư Cảnh Hàn cho cô một ánh mắt khi dễ, lúc đối diện với Đại Bạch thì lại ân cần: "Không có đâu, mommy vẫn rất khỏe.


Đại Bạch không cần lo."
Thế là hắn đem con trai đi, không cho Hoắc Duật Hy có cơ hội nghĩ vu vơ về chuyện của Nhị Bạch nữa.

Nhưng mà mọi chuyện không thể cứ thế tiếp tục kéo dài.

Có thể nói "con giun xéo lắm cũng oằn", Hoắc Duật Hy vỗn dĩ không phải là người có tính nhẫn nại cao.

Trước kia cô đã quen được nuông chiều, quen được vô lý với người khác chứ đâu chịu cảnh người khác vô lý với mình, cho nên chạy theo gót chân Tư Cảnh Hàn được vài lần cô đã không nhịn được nữa.

Sự kiện đánh dấu cho chính kịch chính là sáng hôm sau Tư Cảnh Hàn rời giường để nhận điện thoại của cô gái tên Ly Ninh kia vừa đáp chuyến bay.

Không chỉ dừng lại ở đó, quá đáng hơn, khi cô còn đang nằm trên giường cùng con trai thì hắn đã chuẩn bị thủ tục sẵn sàng đuổi cô về biệt thự.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận