Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Bị Hoắc Duật Hy buộc tội một cách bất ngờ, bản thân Tư Cảnh Hàn vừa rồi cũng không nghĩ mình lại có thể thiếu lý trí như vậy.

Vội vàng đâu phải là tính cách của hắn, đặc biệt là cách nói thiếu kiểm soát nói còn nhanh hơn nghĩ để người ta bắt thóp.

Cho cùng thì hắn vừa làm mất đi một phần phẩm giá của mình, hắn không nên như vậy trước mặt cô nữa, không thể để cô được nước lấn tới.

Khi quay người lại đối diện với Hoắc Duật Hy, trên biểu cảm của Tư Cảnh Hàn hoàn toàn là vẻ thản nhiên, hắn hơi đẩy cô ra: "Hoắc Duật Hy, em là người Hoắc gia sao?"
"Đương nhiên, anh hỏi làm gì?"
"Tôi nghĩ không phải, vì Hoắc gia có cao ngạo nhưng chẳng đến nổi tự luyến như em."
Hoắc Duật Hy thoáng đứng hình, Tư Cảnh Hàn cũng im lặng nhìn cô không lên tiếng, ước chừng một lát nữa cô sẽ nhảy dựng lên để mắng hắn hoặc bắt hắn không được chê bai cô như vậy.

Nhưng đợi một lúc cô vẫn chưa phản ứng, đừng nói nhảy dựng lên, ngay cả giãy giụa cũng không có khiến hắn ngạc nhiên vô cô.


"Ha ha..." Rốt cuộc Hoắc Duật Hy cũng có chút biểu hiện, nhưng là cười nắc nẻ như kiểu khoái chí một việc gì đó rồi đưa tay vỗ vỗ lên má của hắn: "Tiểu Cảnh Hàn yêu dấu của em, anh đừng giả vờ mặt lạnh nữa, không đánh lừa được em đâu.

Vừa rồi là anh đang ghen đấy nhé, bây giờ cũng thế."
"Hoắc Duật Hy, trò đùa của em không vui chút nào đâu." Tư Cảnh Hàn càng thêm lạnh nhạt, muốn cắt đứt triệt để hy vọng của cô.

Hoắc Duật Hy nhìn đôi môi mỏng bạc tình của hắn như một đường thẳng không chút sinh động thì thoáng qua một chút hụt hẫng, nhưng vẫn tranh thủ dán người vào cánh tay của hắn: "Vậy lúc nãy sao anh khi nghe em nói muốn đi tìm học trưởng lại quay sang hành hạ bát đĩa hả, nó thì có lỗi gì với anh, trừ phi là anh giận cá chém thớt!"
Đôi môi của cô chu lên sắp đụng được luôn tới trần nhà, học theo dáng vẻ đáng yêu của Đại Bạch bình thường khua tay múa chân lý sự.

Không biết Tư Cảnh Hàn có cảm thấy cô đáng yêu hay không lại nghiêng đầu né tránh sự tấn công đó, đột nhiên hắn cũng vô lý đùng đùng: "Căn biệt thự này là của tôi, tôi muốn dùng đồ bên trong thế nào cũng chờ em ý kiến?"
"Này, nhưng em hỏi anh tại sao phải làm như vậy mà?"
"Vậy tại sao tôi phải trả lời em?" Hắn vừa nói vừa cố gắng đẩy cô ra, bắt đầu khó tính lên.

Hoắc Duật Hy biết đã chọc đến sợi lông mẫn cảm trong tâm hồn thanh cao của hắn, cho dù cô vui cũng không dám chọc thêm.

Bởi vì vui thôi, đừng nên vui quá, nếu không từ chuyện đùa hắn lại quay sang tức giận thật cũng nên.

Tư Cảnh Hàn cố gắng giũ Hoắc Duật Hy ra khỏi cánh tay của mình như giũ bụi nhưng cô tay chân dẻo như keo, dính khắng vào người hắn.

Kết quả, lúc Đại Bạch ăn xong kem đi vào thấy đúng cảnh tượng này còn tưởng mommy và Tiểu Bạch chơi trò đu quay ở công viên giải trí, nhóc con phấn khích lăn tăn chạy đến, câu vào chân Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, Đại Bạch cũng muốn chơi, đưa tay cho Đại Bạch đi nào..."
"Đại Bạch, ra ngoài chơi trước đi, ba Tiểu Bạch phải nói chuyện với mommy nữa." Tư Cảnh Hàn phiền não nhìn hai mẹ con Đại Bạch một lớn một bé câu lấy mình.

Đại Bạch bị từ chối thì nghiêng đầu tròn mắt hỏi Hoắc Duật Hy: "Mommy đang cùng Tiểu Bạch nói chuyện thật hả, không...!không phải chơi đu quay sao?"
Hoắc Duật Hy còn lâu mới nói phải, cô là muốn phiền chết Tư Cảnh Hàn: "Đại Bạch yên tâm, mommy và Tiểu Bạch không có chuyện gì để nói đâu."

"Hoắc Duật Hy!"
"Sao hả?" Hoắc Duật Hy nhìn Tư Cảnh Hàn, uy hiếp: "Chẳng lẽ anh chỉ muốn "chơi" với em, còn với con trai thì phân biệt đối xử không cho chơi cùng à, tội nghiệp Đại Bạch lắm đấy."
"Hả...! Thật sao Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không muốn chơi với Đại Bạch sao? Ô ô ô...!Tiểu Bạch không thương Đại Bạch nữa ư...? Hư ư ư ư..." Đại Bạch chưa chi nước mắt nước mũi đã giàn giụa, nói đến khóc ăn vạ nhóc là giỏi nhất, chỉ cần một giây thôi cũng có thể khóc dễ dàng và chỉ cần một giây thôi khuôn mặt bánh bao cũng có thể trở lại trong trẻo như bình minh.

Tư Cảnh Hàn bị Hoắc Duật Hy đưa vào bẫy, không thể làm gì khác đành phải thõa hiệp với Đại Bạch: "Được được, Đại Bạch đừng khóc, chúng ta cùng chơi."
"Hic hic...!Thật sao?" Đại Bạch dụi dụi nước mắt nước mũi vào người của Tư Cảnh Hàn, ngước mặt hỏi.

Hắn gật đầu.

"Hoan hô!!!" Đại Bạch vỗ vỗ tay.

Tư Cảnh Hàn ở trên trừng mắt với Hoắc Duật Hy, nói về mắt to thì cô to hơn rồi nên trừng lại, nhưng sau đó lại giả vờ nũng nịu ngã vào lòng hắn.

"Anh nhìn em chăm chú như vậy, có phải em rất đẹp hay không?"
Tư Cảnh Hàn chẳng còn gì để nói, ôm Đại Bạch lên, dưới sự đeo bám của Hoắc Duật Hy đi ra phòng khách.


___________
Năm ngày nữa Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên sẽ đính hôn.

Vậy mà hai người bọn họ với không hòa hợp.

Hoắc Duật Hy vừa ngồi xuống với Tư Cảnh Hàn đã nhận được cuộc gọi từ chỗ của Tề Thiếu Khanh hỏi thăm Đại Bạch, thằng bé chính là hoa đồng được săn đón nhất trong buổi lễ, cũng là khuôn mặt đại diện chứng tỏ họ Tề tỉ mỉ, trịnh trọng thế nào trong việc lựa chọn người và tổ chức hôn lễ.

Hoắc Duật Hy nói đại khái vài chuyện liên quan đến Đại Bạch rồi tiện thể hỏi anh tình hình của Hoàng Tịch Liên đã tiến triển nào, dù rằng anh nói không nhiều nhưng cô có thể cảm nhận được anh không hài lòng với cô dâu của mình.

"Dẫu sao cô ấy cũng là công chúa quen được nuông chiều, cùng anh vất vả phối hợp, anh cũng nên cưng người ta một tý xíu." Hoắc Duật Hy chân thành khuyên.

Tề Thiếu Khanh bên kia thoáng im lặng, một lúc sau mới kết luận: [Người phụ nữ đó cũng vì được nuông chiều quá mức mới sinh hư, bảo anh tiếp tục nuông chiều, anh không làm được.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận