Tư Cảnh Hàn khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ em muốn Đại Bạch vừa ăn cơm vừa nhìn ba mẹ mình lời qua tiếng lại sao, thằng bé sẽ nghĩ gì?"
"Rất vui mà, giống như xem ti vi vậy Tiểu Bạch." Đại Bạch nghe nhắc đến tên mình đã bồi cho Tư Cảnh Hàn một câu, và trả lời thay cho Hoắc Duật Hy câu hỏi vừa rồi của hắn.
Đương nhiên Hoắc Duật Hy hả hê muốn chết, lập tức hôn mấy cái lên mặt con trai, ngược lại ba nó đã tối mặt đi, chắc là không ngờ con trai ngây ngô đã vô tình tạo phản.
"Sao hả Tiểu Bạch, có nghe Đại Bạch nói không, thằng bé chấp nhận để chúng ta đàm đạo tiếp đó." Hoắc Duật Hy được nước lấn tới, châm dầu vào lửa chọc tức Tư Cảnh Hàn.
Phải mất một lúc hắn mới mắng một câu: vớ vẩn rồi không quan tâm cô nữa, cầm đũa gắp thức ăn.
Hoắc Duật Hy cười ha hả, hôn Đại Bạch lần thứ hai, nhưng thật ra chỉ là đánh lạc hướng, lúc quay lại cô nhanh nhẹn chòm người về phía Tư Cảnh Hàn, in một vết hôn lên khuôn mặt trắng bóc của hắn.
Và phải nói một điều trên môi cô lúc đó dính đầy nước sốt của muốn sườn chua ngọt làm Tư Cảnh Hàn phải dựng người lên: "Hoắc Duật Hy!"
So với hắn Đại Bạch lại hi hi ha ha vỗ tay hoan hô, bảo rằng Tiểu Bạch và mommy thật dễ thương.
Và cũng vì thằng bé mà Tư Cảnh Hàn không thể trừng trị Hoắc Duật Hy khiến cô càng ngày càng đắc ý.
"Cảnh Hàn à, mấy món ngon thế này về sau anh chỉ có thể để dành nấu cho em và con trai ăn thôi, nếu không em sẽ khiến cho sinh hoạt của anh trở thành một mớ hỗn độn, chó chạy gà bay, tắm cũng không yên biết chưa hả?"
"Hoan hô, như vậy chắc sinh động lắm.
Đại Bạch thích...!thích lắm mommy, mau mau mua gà về đi ạ, nhà chúng ta chỉ mới có Bạch Tam và Bạch Tứ thôi, Đại Bạch chưa thấy gà bay lần nào cả."
Phải nói con trai sinh ra là để phụ họa cho Hoắc Duật Hy hát còn nhóc thì múa, chẳng những không dẹp loạn mà còn góp phần quậy cho tưng bừng, hoan hỉ không còn gì để nói.
Tư Cảnh Hàn nín nhịn một lúc cũng bị bức phải lên tiếng: "Đại Bạch, ba tệ."
"Ổ?" Đại Bạch phản xạ có điều kiện lập tức ngừng cười, ôm má chớp chớp mắt nhìn Tư Cảnh Hàn, dễ thương hết mức có thể.
Hoắc Duật Hy không hiểu, hỏi ba tệ là thế nào mà bỗng dưng con trai phải dừng hẳn thú vui.
Tư Cảnh Hàn không cho phép Đại Bạch giải thích, còn lạnh lùng: "Nói nhiều như vậy, no rồi phải không? No rồi thì ra phòng khách."
Bởi vì hắn trở nên hung dữ nên Hoắc Duật Hy hơi sợ, lập tức cầm bát lên nghiêm chỉnh ăn cơm cứ như một thói quen mà hình thành trước đây.
Ăn được một đoạn cô mới sực nhớ ra bây giờ mình là một đại phú hào nắm bao nhiêu tiền trong tay rồi sao còn phải sợ hắn chứ?
Cô tức bản thân lúc nãy sao lại nghe lời hắn làm chi, vừa định ngẩn đầu lên phản đối đã thấy hắn một tay chống lên bàn, một tay gắp thức ăn cho Đại Bạch rồi vỗ vỗ đầu thằng bé, và nhóc cũng cũng ngoan ngoãn bất ngờ khiến cô nhận ra dù Tư Cảnh Hàn có nuông chiều Đại Bạch thế nào thì vào những lúc hắn nghiêm khắc thằng bé vẫn rất kính cẩn với hắn.
Chứng tỏ là, lúc Tư Cảnh Hàn nổi giận, tốt nhất cô không nên cứng cổ chọc vào sợi lông nào của hắn, cho dù cô có là ai đi nữa.
Nghĩ thế, cô đành nuốt luôn những lời vừa định nói vào bụng, tạm thời ăn cơm không cần nhiều tiết tháo vậy.
Ăn cơm xong, Tư Cảnh Hàn và Đại Bạch cùng nhau rửa bát, xem Hoắc Duật Hy đúng vai trò của một người khách, chỉ có việc ngồi chơi.
Nhưng vấn đề đặt ra cô đến đây là để câu dẫn Tư Cảnh Hàn, nếu cứ ngồi không thế này làm sao có cơ hội tiếp cận hắn, để hắn phát hiện ra vẻ đẹp trời sinh trên người của cô, đó là một vẻ đẹp tiềm ẩn mà cho dù trước kia cô từng đối xử với hắn thế nào thì cũng đủ để hắn bỏ qua tất cả mà yêu cô lần nữa.
Đúng vậy, cô là một người phụ nữ đáng để hắn và bao nhiêu tên đàn ông khác mê muội ấy chứ.
Hoắc Duật Hy tự tin đưa tay sờ lên mặt mình một cái, rồi hạnh phúc tự hào bởi vì cô đẹp thế này mới sinh ra được một đứa con trai cực phẩm như Đại Bạch chứ, Tư Cảnh Hàn thì có công lao gì? Chẳng qua chỉ là một tên ngựa giống đẹp mã thôi.
Cho nên cô tuyệt đối không thể ngồi yên chờ sung rụng nữa, mà phải hành động thôi.
Cô đã mua chuộc Đại Bạch rồi, thằng bé sẽ tạo điều kiện cho cô công cuộc hoàn thành quá trình chinh phạt Tiểu Bạch và đoạt lấy Nhị Bạch từ người hắn.
"Tiểu Bạch, Đại Bạch ra phòng khách ăn kem nhé?" Vừa nhắc, Đại Bạch đã thực thi kế hoạch, mở ra không gian cho mommy của mình tiến lên.
Tư Cảnh Hàn liếc nhìn thằng bé, trong đôi mắt màu lam giống hệt mình vẫn là sự vô tội vạ thường ngày, nên hắn ừ một tiếng đồng ý, nhận lấy cái đĩa từ tay nhóc.
"Để em, để em..." Hoắc Duật Hy lật đật chạy đến giật lấy cái khăn lông, thả Đại Bạch xuống đất: "Được rồi, Đại Bạch lấy kem đi, nhưng phải ăn ít thôi, nếu không sẽ bị nhiễm lạnh."
"Vâng ạ, cảm ơn mommy." Đại Bạch hứa ngay và chạy bình bịch đến chỗ tủ lạnh, thành thạo lấy ra thành quả mà Tư Cảnh Hàn đã mua chuộc mình.
Nhóc con phải thừa nhận dạo gần đây mình rất đắc giá, cả mommy và Tiểu Bạch đều cho mình đồ tốt chỉ cần mình làm theo lời của hai người lớn mà không biết rằng như vậy chính là "hai mang" trong truyền thuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...