Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Nhìn bóng lưng cao ngạo của hắn khuất sau phòng bếp, Hoắc Duật Hy mới có thể điên tiết mắng một câu như vậy thế rồi cũng lủi thủi đi vào theo.

Vấn đề là cô còn chưa ăn cơm.

Quay trở lại việc Đại Bạch biết nấu ăn, Hoắc Duật Hy vẫn không tán đồng lắm với Tư Cảnh Hàn.

Nói về chuyện giáo dục con cái Tư Cảnh Hàn không có quyền từ chối đối thoại với cô, bởi vì nó là quyền của cô và ảnh hưởng trực tiếp đến Đại Bạch.

Đây là một điều công bằng mà hắn phải cho cô.

Tuy nhiên, hắn và cô bàn bạc nhưng lúc nào hắn cũng là cái vẻ ta đây: "Nếu cả nấu cơm thằng bé cũng không biết, lớn lên lại ngốc nghếch như em thì có khi chẳng ai thèm lấy."
"Anh nói ai ngốc hả."
Ánh mắt Tư Cảnh Hàn: Đương nhiên không phải tôi.


Đại Bạch ngồi trên bàn ăn, hai tay chống cằm nhìn mommy và ba Tiểu Bạch nói chuyện có nhiều biểu cảm rất thú vị nên phấn khích vô cùng, còn đứng dậy lấy đứa gắp một miếng sườn bỏ vào chén của Hoắc Duật Hy, nói với cô: "Mommy ngốc một chút rất tốt mà, sẽ được nhiều người yêu thương, như Đại Bạch vậy...!được Tiểu Bạch bảo vệ nữa."
"Mommy mới ứ thèm hắn bảo vệ."
"Ơ...!vậy, vậy mommy bảo vệ Tiểu Bạch nhé? Tội nghiệp Tiểu Bạch hay bị muỗi bự đốt."
Sặc!
Hoắc Duật Hy: "..."
Ngược lại với không khí náo nhiệt của mẹ con Đại Bạch trên bàn ăn, Tư Cảnh Hàn chẳng nói mấy câu, làm xong món này lại đến món kia tươm tất bày ra bàn.

Không biết là làm cho ai nhưng đa số đều trùng khớp với khẩu vị của Hoắc Duật Hy, khiến cô không khỏi đảo mắt nhìn hắn hết lần này đến lần khác.

Một Tư Cảnh Hàn đa năng như vậy lại có thể là ba của con trai cô, đúng thật là kỳ diệu, cô đã tu kiếp rồi mới có được mối quan hệ ràng buộc với hắn và...!cô đã tích lũy nghiệp chướng mấy kiếp rồi mới yêu phải một tên đàn ông thâm sâu như hắn!
"Đại Bạch ăn nhiều một chút, hôm nay toàn nấu món Đại Bạch thích."
Đấy, chính là câu nói này đã phủ nhận hoàn toàn cảm động trong lòng cô.

Hắn là nấu cho con trai của mình ăn chứ chẳng phải vì cô.

Cô lại quên mất khẩu vị của mình và thằng bé giống nhau sinh ra tự đa tình, thật là...!
"Mommy, mommy ăn đi, ngon lắm..." Đại Bạch hiểu chuyện lần nữa gắp thức ăn cho cô.

Nhưng mà bản thân là chủ của bàn thức ăn - Tư Cảnh Hàn chỉ ngồi xuống, lấy khăn lau tay chứ chẳng nói gì, làm cô muốn động đũa cũng khó.

Đại Bạch chờ mãi mà chẳng thấy hai người lớn phản ứng, nhóc đưa tay kéo tay áo của Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch...!Đại Bạch đói rồi, mommy cũng vậy nữa."
Thằng bé ám thị cái gì Tư Cảnh Hàn còn không hiểu sao.


Khó dễ Hoắc Duật Hy đến đâu thì hắn cũng phải ưu tiên con trai lên hàng đầu, "Ăn cơm thôi."
Lời này xem như là bảo luôn Hoắc Duật Hy, chỉ là bên cạnh tha tội chết hắn sẽ không tha cho tội sống mà cay miệng: "Nhưng nếu cảm thấy không sánh bằng cơm học trưởng kia mời thì có thể không ăn."
Hoắc Duật Hy vừa mới đưa miếng cơm vào miệng nghe được lời này của hắn lập tức nghẹn cứng lại, chột dạ nhìn sang Đại Bạch.

Thằng bé nào hiểu hàm ý trong câu nói của ba mình là gì, còn đang vô tư ăn, đôi mắt sáng quắc chỉ tập trung vào bàn thức ăn mà không phát hiện ra mommy đang nhìn mình chăm chú.

"Chẹp chẹp..." Đại Bạch xúc một miếng trứng bỏ vào miệng, nắm tay cầm chắc cái muỗng quơ qua rồi quơ lại, và cái miệng luôn luôn thoăn thoắt nhai cơm.

Tư Cảnh Hàn biết Hoắc Duật Hy nghĩ gì cho nên càng tỏ ra không vui: "Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm."
"Sao em phải sợ người khác biết hay không chứ, em cũng đâu có làm gì sai trái?" Tuy hoảng hốt nhưng Hoắc Duật Hy vẫn đủ lanh trí phản bác, cố tỏ ra mình quang minh chính đại.

Dẫu sao thì chuyện này Tư Cảnh Hàn cũng không nghĩ mình sẽ dễ dàng bỏ qua, để tìm ra ai mới là người sai thì hắn có cả một bụng lý do nhưng gắn mác lo lắng cho Đại Bạch.

"Chuyện của em tôi không quan tâm, nhưng em dẫn theo con trai của tôi để vui đùa cùng ong bướm của em thì tôi không chấp nhận được."
"Cái gì mà ong bướm của em, học trưởng Kha với em chỉ là bạn bè bình thường, anh đừng có thi vị hóa lên như vậy." Hoắc Duật Hy muốn vội vàng phân trần mà quên mất việc mình cũng phải làm giá.


Tư Cảnh Hàn thì giỏi hơn cô, nhìn cô gấp gáp muốn giải thích với mình như vậy liền hiểu cô sợ hắn hiểu lầm, cho nên càng thêm bảnh chọe: "Tôi đã nói em và Kha Triển Vương là dạng quan hệ gì tôi không cần biết, chỉ là sau này đừng đem Đại Bạch của tôi đi khắp nơi."
Một câu không quan tâm cô, hai câu chỉ để ý Đại Bạch thật khiến Hoắc Duật Hy tức nghẹn: "Đại Bạch là con trai của riêng anh chắc, nó cũng là con trai em, không có em anh làm sao mà sinh được, lại còn nói cứ như mình anh sinh được vậy?!"
"Đừng nói chuyện không liên quan, điều tôi yêu cầu là gì đã nói rõ." Người đàn ông vẫn đầy lý lẽ.

Hoắc Duật Hy cũng không chịu thua, đánh mắt tới lui lại nảy ra một ý chỉ vào Đại Bạch:
"Vậy cái cô Ly Ninh gì đó đến đây anh có dám chắc không dẫn Đại Bạch đi gặp cô ta nếu thằng bé ở bên cạnh anh?"
"Hoắc Duật Hy tôi không muốn tiếp tục chủ đề này, Đại Bạch còn phải ăn cơm."
"Biện hộ, rõ ràng anh muốn trốn tránh câu hỏi của em.

Thật sự anh không trả lời được chứ gì?" Hoắc Duật Hy quyết tâm ép hắn vào chân tường.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận