Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Thằng bé được Tư Cảnh Hàn đưa cho một quả trứng và một cái xẻng nhỏ vừa tầm tay, sau đó nhóc con tự mình cho dầu vào chảo với lượng vừa đủ, rồi khom người vặn công tắc bếp, chờ dầu sôi.

"Cạch."
Dầu sôi, Đại Bạch nhanh tay đập trứng, thả vào chảo, vỏ trứng ngăn nắp để sang một bên không để chút lòng trắng nào vương vãi ra ngoài.

Ước chừng một chút, cũng là khoảng thời gian cho thấy sự điêu luyện về tay nghề của Đại Bạch, thằng bé đưa xẻng trở trứng.

Khuôn mặt bánh bao trắng hồng hây hây của Đại Bạch lúc này trông vô cùng nghiêm túc và tâm huyết, vì món trứng thân yêu mà nhóc con quên đi tất cả chuyện động xung quanh, y hệt như ba nó lúc ngồi vào bàn làm việc vậy, chính là đôi mắt màu lam mang thần sắc tinh nhuệ này.

Hoắc Duật Hy kinh ngạc đến độ đứng phắt dậy, Tư Cảnh Hàn thoáng nhìn qua cô, có lẽ đọc được vẻ bất ngờ và ngưỡng mộ trong ánh mắt của cô nhưng hắn không tỏ ra mấy tự hào, thật cao ngạo hất cằm nhìn sang chỗ khác, cứ như quá quen thuộc với điều này, và khi dễ cô có tầm mắt quá hạn hẹp khi đánh giá về cách dạy con của hắn.

Vừa lúc này hắn nhận được cuộc gọi từ điện thoại cá nhân, thoáng nhìn qua số máy hắn lại dặn Đại Bạch: "Đại Bạch giúp ba Tiểu Bạch xem canh, hử?"

"Vâng ạ." Đại Bạch gật đầu, rồi vớt trứng của mình ra cái đĩa bằng sứ nho nhỏ.

Tư Cảnh Hàn vô cùng an tâm với thằng bé, vừa dặn xong đã đi ra ngoài.

Hoắc Duật Hy trông theo hắn lại nhìn Đại Bạch, thằng bé đứng trên ghế loay hoay với nồi canh mà chẳng cần sự giúp đỡ của ai cả làm cô nghĩ đến Tư Cảnh Hàn đã dạy con trai cô biết được những gì trong suốt mấy năm qua rồi.

Một đứa nhóc bốn tuổi đã biết làm những món ăn cơ bản, chẳng lẽ so với dáng vẻ ngờ nghệch bên ngoài thì Đại Bạch lại là một đứa nhóc đầy nội hàm sao? Cô tin được không đây?
"Mommy, mommy thổi...!thổi canh giúp Đại Bạch đi." Đại Bạch sau khi vặn nhỏ lửa liền múc ngay một muỗng canh, đưa cho Hoắc Duật Hy nhờ cô thổi cho mình.

"Đại Bạch, những chuyện này là Tiểu Bạch dạy Đại Bạch sao?" Hoắc Duật Hy vừa hỏi vừa thổi cho Đại Bạch.

Canh vừa nguội Đại Bạch lập tức cho vào miệng nếm thử, khuôn mặt hạnh phúc hẳn ra: "Vâng ạ, Tiểu Bạch nói muốn được bà xã yêu thương thì phải biết nấu cơm.


Cho nên...!cho nên Đại Bạch phải nấu thật ngon để sau này chị gái xinh đẹp thương Đại Bạch nhiều nhiều, bao nuôi Đại Bạch nữa."
Vấn đề vẫn là vì chuyện bao nuôi nên Đại Bạch mới cố gắng như vậy.

Hoắc Duật Hy thật không biết nên vui hay buồn nữa, chỉ là...!Tư Cảnh Hàn có đối với con trai có giáo dục hơi nghiêm khắc rồi không, dù sao nó cũng còn quá nhỏ để tiếp cận với nguồn lửa mà.

Đã vậy bây giờ còn ỷ thế bỏ bê thằng bé mà ra ngoài nói chuyện điện thoại nữa chứ, có biết sẽ nguy hiểm cho nhóc tì của cô hay không?
"Đại Bạch, theo mommy." Hoắc Duật Hy tắt bếp, bế Đại Bạch đi ra ngoài tìm Tư Cảnh Hàn.

Đại Bạch ôm cổ của Hoắc Duật Hy không biết mommy định làm gì mà vừa thấy Tiểu Bạch nói chuyện điện thoại ngoài phòng khách đã lùi lại vào trong góc, lấp ló.

"Mommy, sao mình lại đứng ở đây thế?"
"Suỵt..." Hoắc Duật Hy đưa tay ra hiệu cho Đại Bạch khẽ thôi, đương nhiên là vì cô muốn nghe lén ba nó nói chuyện điện thoại rồi, nếu không lầm thì vừa rồi cô nghe hắn nhắc đến cái gì đó Ly Ninh.

Đây chẳng phải tên của một người phụ nữ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận