Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Cái gì chứ, nhưng rõ ràng trước đó anh đâu có nấu được đâu." Hoắc Duật Hy khẳng định vô cùng, khi trước ở bên cô Tử Mặc cũng vô dụng đến nổi chặt thái được dưa chuột mà.

Sau này chứng kiến cảnh Tư Cảnh Hàn chiên trứng rồi thì cô chỉ càng thêm tuyệt vọng mà thôi, thể loại đàn ông lên được phòng khách xuống được nhà bếp mãi mãi là món ngon không thuộc về cô.

Chẳng lẽ về sau này hắn đi học nấu ăn à? Nhưng càng vô lý, lúc hắn tỉnh lại người ta chăm bón hắn còn không kịp lấy đâu ra chuyện cho hắn đi học nấu ăn.

Hơn nữa tay nghề này đâu phải ngày một ngày hai là có được, thậm chí nghe ra có chút quen thuộc, tạm thời cô chưa nhớ ra là giống ở đâu thôi.

Làm xong món thịt, Tư Cảnh Hàn chuyển sang bày trí nó ra đĩa.

Hắn cầm lên một quả cà chua rồi dùng con dao chuyên dụng để tỉa một bông hoa.

Động tác của hắn nhanh đến mức Hoắc Duật Hy vừa chớp mắt một cái hắn đã lấy được phần vỏ mỏng bên ngoài, mấy giây sau thì có ngay một bông hoa xinh đẹp đặt trên những cọng ngò xanh tươi tắn.


Quả nhiên hắn chẳng phải tay mơ chỉ được vẻ thần thái bên ngoài, chẳng những hành động khiến Hoắc Duật Hy tâm phục khẩu phục mà còn đáp cô một câu đầy tính chế nhạo:
"Tôi không nấu, không có nghĩa tôi nấu không được.

Hơn nữa không phải người nào cũng có thể ăn món tôi nấu.

Đặc biệt là những người thiếu tư chất thưởng thức món ngon, chỉ biết ăn cho no còn xem những món rác rưởi là mỹ vị.

"
Mấy lời này tàn độc xuyên thẳng qua người của Hoắc Duật Hy, đương nhiên lời Tư Cảnh Hàn vừa nói chính là ám chỉ cô.

Hắn đang bóng gió mắng cô thiếu tư chất.

Đồ đàn ông miệng lưỡi cay nghiệt!
Chuyện này đã làm Hoắc Duật Hy từ ngạc nhiên, ái mộ chuyện sang cả giận, ghi thù tên đàn ông kia, cô nâng giọng chất vấn: "Vậy trước kia không nấu được là anh cố tình lừa gạt em sao?"
"Tôi không gạt ai cả, là do em không đủ thông minh để nhận ra thôi."
Đúng vậy, thử nghĩ xem Tư Cảnh Hàn cùng Tề Thiếu Khanh, Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm cùng chung một nhóm đặc huấn lớn lên, chuyện gì ba người đàn ông kia được học thì chắc chắn hắn cũng sẽ được học, cô đã từng thưởng thức thức ăn do Tề Thiếu Khanh nấu lại không nghĩ ra Tư Cảnh Hàn cũng là một tay cừ khôi, điều này cần phải xem lại rồi.

"Anh...! Tư Cảnh Hàn, anh thật quá đáng, còn dám mắng em?" Hoắc Duật Hy thở phì phì đập đũa xuống bếp, có cảm tưởng như sắp xoắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.

Tư Cảnh Hàn khẽ nhìn cô rồi hừ một tiếng, nhếch môi không thèm đáp nữa cứ như xem cô là một đứa trẻ hiếu thắng không cùng tầm với mình khiến Hoắc Duật Hy càng thêm tức giận, có cảm tưởng sắp biến thành con khủng có thể phun ra lửa.

Đại Bạch không hiểu vì sao ba mẹ mình lại nhanh chóng trở nên căng thẳng như vậy, chẳng phải vừa rồi mommy của nhóc còn rất cao hứng mà.

Nhưng trông mommy của nhóc lúc này rất thú vị nha, biểu cảm cứ biến hóa liên tục luôn.


Đại Bạch vui vẻ mút ngón tay đi đến, kéo ống quần của Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, kéo Đại Bạch lên với."
Tư Cảnh Hàn đưa tay xách nhóc bỏ lên cái ghế lúc nãy, thằng bé quay sang nhìn Hoắc Duật Hy rồi vảnh ngón tay lên nói: "Tiểu Bạch nói Tiểu Bạch chỉ nấu cho Đại Bạch ăn thôi, còn mommy thì phải nấu cho..."
"Đại Bạch, thử món thịt đi." Không biết là vô tình hay cố ý Tư Cảnh Hàn đã cắt đứt vế sau của Đại Bạch, mà thằng bé lại là con mồi háu ăn, cho nên vừa nghe đến thịt đã dáo dát đưa mắt tìm kiếm mục tiêu không thèm kể cho Hoắc Duật Hy nghe nữa.

Trong lòng Hoắc Duật Hy thầm nổi lên ghen tỵ với nhóc tì của mình.

Bên ngoài giả vờ bĩu môi không thèm đồ của Tư Cảnh Hàn nấu nhưng trong lòng đã rủa tên của hắn một nhìn lần.

Tư Cảnh Hàn chết tiệt, thiên vị chết anh luôn đi.

"Chẹp chẹp..." Thử xong món thịt, Đại Bạch ngăn nắp để đĩa thịt trở về vị trí ban đầu, xoay xoay cổ chân hai ba cái mới cất giọng ngọt ngào: "Tiểu Bạch, hôm nay Đại Bạch ăn thêm trứng chiên nhé?"
Tư Cảnh Hàn đang làm nước sốt cho món thịt, nghe thỉnh cầu của thằng bé thì nhẩm tính: "Được, nhưng từ đây đến cuối tuần sẽ không ăn thêm quả trứng nào nữa."
"Vâng ạ." Đại Bạch được chấp thuận thì rạng rỡ gật đầu, Hoắc Duật Hy tranh thủ muốn đứng gần Tư Cảnh Hàn nên xung phong chiên trứng cho thằng bé.

Ai ngờ nhận được ánh mắt lạnh nhạt của Tư Cảnh Hàn: "Em là khách thì cứ ngồi đi, đừng tự nhiên như ở nhà mình, tôi không thích người khác xáo trộn đồ tôi đã sắp xếp."
Mặt Hoắc Duật Hy lúc xanh lúc đỏ, thật sự tự ái gào lên: "Em mới ứ thèm động vào mấy món đồ quý giá của anh!"

"Xoạch."
"Bịch." Cô hậm hực đá cái ghế ở bàn ăn ra, ngồi xuống nhìn đi chỗ khác, giận lẫy người đàn ông kia.

Đại Bạch hơi sợ giật giật tay áo của ba mình: "Tiểu Bạch, đừng trêu mommy mà, tội nghiệp mommy..."
"Ai cần hắn tội nghiệp, Đại Bạch, không được xin nữa." Hoắc Duật Hy trở nên đanh đá hẳn ra.

Tư Cảnh Hàn cũng không vì vậy mà chiều lòng cô, hắn khẽ nhìn Đại Bạch, tiện tay xoa xoa hai cái má bánh bao đang xệ xuống của nhóc rồi tiếp tục làm việc của mình.

Điều đang ngạc nhiên là trong bữa ăn này Đại Bạch sẽ ăn thêm món trứng nhưng chẳng thấy hắn làm cho thằng bé đã bắt nồi nấu canh.

Hoắc Duật Hy đang giận dỗi vốn chẳng muốn nhìn hắn đang làm cái gì nhưng mà con quỷ tò mò trong lòng cô đã chiến thắng tất cả lý trí, dư quang ánh mắt không tự chủ liếc về cha con bọn họ hết lần này đến lần khác cho đến khi cô thấy Đại Bạch từ đâu cầm một cái chảo mini đặt lên bếp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui