Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Đại Bạch..."
"Vâng ạ?"
Tư Cảnh Hàn sau tiếng gọi vừa rồi cũng không biết mình định nói gì, chỉ là vừa rồi nghe Đại Bạch vô tư kể chuyện của mommy nó với Kha Triển Vương làm lòng hắn ân ẩn ê ẩm nên đột ngột cắt ngang lời thằng bé.

Đại Bạch vẫn còn đợi câu trả lời của hắn, đôi mắt tròn xoe ẩn chứa nhiều sự tò mò.

Tư Cảnh Hàn bị thằng bé nhìn đến nổi thiếu tự nhiên, chính hắn cũng không nghĩ bản thân mình lại bị đôi mắt màu lam y hệt mình gây áp lực.

Hắn bối rối đưa tay xoa xoa cái đầu tròn của thằng bé, khẽ thở dài nói: "Đại Bạch không cần kể nữa đâu, ba Tiểu Bạch biết rồi."
"Vậy...!vậy tại sao Tiểu Bạch không cho mommy đi cùng, nhỡ như ở nhà chú chú đẹp trai lại tìm mommy thì sao?"
"Không có đâu Đại Bạch." Tư Cảnh Hàn chắc nịch, "Đứa trẻ không ngoan phải bị phạt ở nhà."

Đại Bạch vẫn không hiểu: "Nhưng mommy vẫn đâu phải trẻ con?"
Tư Cảnh Hàn cười nhẹ với nhóc, khẽ lắc đầu: "Trong mắt ba Tiểu Bạch, mommy của Đại Bạch chưa từng trưởng thành." Mãi mãi là bé Duật Hy của năm bốn tuổi đó.

Có lẽ Đại Bạch lúc hiểu lúc không lời của Tư Cảnh Hàn, nhóc con gãi gãi lên tóc rồi im lặng không hỏi nữa.

Lúc này Tư Cảnh Hàn cũng tập trung lái xe, đôi mắt màu lam thoáng nhìn về kính chiếu hậu thoáng cái đã ánh lên một tia sáng.

Phải nói Hoắc Duật Hy từ sau khi biết được Tư Cảnh Hàn khôi phục trí nhớ bản thân cô đã phải hao tổn tâm kế hơn rất nhiều.

Thả Đại Bạch lên xe Tư Cảnh Hàn một cách dễ dàng chính là trò câu mồi của cô, đợi khi hắn lái xe rời đi thì cô cũng theo lên một chiếc xe khác bám đuôi theo, đương nhiên không phải xe của biệt thự để tránh việc hắn nhận ra.

Chạy qua khu Cảnh Giang - lúc trước là bất động sản của Tư Cảnh Hàn nhưng bây giờ đã là của cô thì xe của người phía trước cũng chịu dừng chân ở một căn biệt thự nằm gần đó.

Xét về địa thế và kiến trúc, căn biệt thự này không được hoành tráng như các căn biệt thự ở Cảnh Giang, nhưng xét về giá trị thì nó cũng phải nằm trong top của thành phố.

Hoắc Duật Hy không khỏi cảm thán độ giàu có của tổng tài Tư thị, hắn nói với cô bây giờ tài sản của hắn chỉ còn cái tấm sec chết tiệt mà hắn đã đưa cho cô hôm trước vậy mà một khắc dọn đồ ra ngoài đã mua ngay được một căn biệt thự đắc giá nằm ngay trong thành phố.

Đám đàn ông làm ăn điều là đồ gian thương chẳng đáng tin chút nào mà!
Có lẽ vì được xây dựng vào những năm trước đó nên kiểu hệ thống bảo vệ của căn biệt thự vẫn dùng mật khẩu bằng chữ số chứ không phải bằng vân tay hay khuôn mặt như ở Cảnh Giang.

Và đây cũng là một điều rất may mắn đối với Hoắc Duật Hy.


Đầu tiên hệ thống cổng tự động mở ra theo tín hiệu điều khiển trên xe Tư Cảnh Hàn, sau đó hắn cho xe chạy đến nhà xe rồi bế Đại Bạch đi đến cửa chính.

Hoắc Duật Hy dừng xe ở gần cổng rồi lấy ống nhòm trong và thấy hắn đang ấn mật khẩu cửa.

Cô đoán rằng mật khẩu cổng và mật khẩu ở cửa chính là giống nhau cho nên chỉ cần biết được những con số hắn đã ấn thì cô có thể dễ dàng vào biệt thự rồi.

Chỉ là Tư Cảnh Hàn là tên gian thương đậm chất ranh mãnh, cứ như hắn biết có người đang nhìn lén mình cho nên đã đưa lưng che chắn hoàn toàn màn hình cảm ứng khiến cô chẳng thấy được gì, hy vọng lớn nhất bây giờ còn lại chính là Đại Bạch, mong rằng thằng bé nhìn thấy rồi sẽ nhớ mà về nói với cô.

Và Hoắc Duật Hy hy vọng bao nhiêu thì lại thất vọng bấy nhiêu, đừng nói là nhìn một lần rồi nhớ, thằng nhóc béo tốt Đại Bạch còn chẳng thèm liếc mắt qua chỗ màn hình, nhóc con được Tư Cảnh Hàn bế một bên tay đang đưa mắt dáo giác nhìn khác nơi, cái tay còn linh động lần mò đến cái đuôi khủng long ở đằng sau của mình mà đùa nghịch.

"Bạch." Đó là âm thanh vỗ trán đầy tuyệt vọng của Hoắc Duật Hy khi thấy con trai của mình ngây ngô không thể ngây ngô hơn.

Nó là siêu siêu cấp ngây ngô đến độ vô số tội.


Tư Cảnh Hàn đẩy cửa đi vào, lúc khép cửa lại dư quang ánh mắt xuyên qua hàng rào hướng về phía lộ chính nơi có chiếc xe bám đuôi mình từ khi rời Hàn Nguyệt đến giờ mà trở nên u tối.

"Cạch."
Cửa thật sự đóng lại, Đại Bạch mới hỏi Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, Đại Bạch nào có thấy cái đĩa bay nào đâu?"
Bây giờ người ba đáng kính của Đại Bạch lại thản nhiên ừ một cái: "Chắc do lúc nãy ba Tiểu Bạch nhìn nhầm."
Đương nhiên là Đại Bạch tin ngay không hỏi gì nữa mà chẳng biết rằng vừa rồi người ba tổng tài cao cao tại thượng của mình đã nghĩ ra một trò bịp bợm ấu trĩ chỉ nhầm để đánh lạc hướng một tên nhóc bốn tuổi khờ khạo.

Đại Bạch được Tư Cảnh Hàn cho thay dép lê mini chuẩn bị từ trước bành bạch đi vào phòng khách, rồi xuyên qua phòng khách đi đến nhà bếp tìm tủ lạnh.

"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có mua kem cho Đại Bạch như đã hứa nhỉ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận