Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Hoắc Duật Hy vuốt vuốt tóc ồ một tiếng, tỏ vẻ hắn không muốn nói nhiều thì cô cũng chẳng cần tiếp chuyện.
Đúng lúc này Tiểu Mễ dắt Đại Bạch xuống, nhóc con mặc cả một bộ quần áo khủng long và đeo một balo với hình dáng tương tự sau lưng màu cam chấm bi.
Giống như một bài hát đã được tập trước, đầu tiên Đại Bạch đi đến chỗ Tư Cảnh Hàn ôm lấy hắn, "Tiểu Bạch, Đại Bạch nhớ Tiểu Bạch lắm, mommy cũng nhớ Tiểu Bạch nữa, đêm qua mommy buồn nhiều nhiều..."
"Đại Bạch, đừng nói nữa." Hoắc Duật Hy giả vờ ngăn thằng bé lại.
Thằng bé không nói nhưng ngước nhìn Tư Cảnh Hàn, ánh mắt long lanh đáng thương: "Tiểu Bạch, hay là Tiểu Bạch cho mommy đi cùng nhé?"
Tư Cảnh Hàn đối với lời cầu xin của con trai vẫn không động lòng, bé nhóc lên rồi bảo: "Đại Bạch, nói tạm biệt mommy đi."
Đại Bạch xệ má xuống, tỏ vẻ buồn bã và thất vọng đưa tay lên vẫy vẫy về phía Hoắc Duật Hy: "Mommy, tạm biệt, tối nay Đại Bạch sẽ nhớ mommy nhiều lắm, ô ô..."
Thằng bé còn chưa kịp khóc xong Tư Cảnh Hàn đã tranh thủ bế nhóc ra ngoài, chẳng buồn cho Hoắc Duật Hy một ánh mắt, lãnh cảm y hệt cả thế giới đang mắc nợ hắn.
"Cạch." Tư Cảnh Hàn để Đại Bạch ngồi vào ghế phụ rồi vòng qua bên kia xe.
Đại Bạch nhân lúc hắn thắt dây an toàn thì chòm người nhìn ra ngoài cửa hướng về phía Hoắc Duật Hy đang đứng ở sảnh chính trông ra, vẫy vẫy tay tạm biệt cô trong tiếc nuối vô bờ.
Tư Cảnh Hàn đương nhiên thấy được động tác đó, cũng chẳng nói gì, thản nhiên ấn chân ga cho xe chạy đi.
Khi căn biệt thự mất hút khỏi tầm mắt Đại Bạch mới ngồi ngay ngắn vào ghế, nhìn về phía trước ngắm nhìn tuyết rơi.
"Hôm qua ăn cơm, Đại Bạch và mommy đã ngồi thế nào sao với chú kia?" Tư Cảnh Hàn sau một lúc yên lặng đã bắt đầu chính sự, dùng một câu trừu tượng hỏi Đại Bạch.
Khác với khi thường Đại Bạch chỉ có thể trả lời có hoặc không đối với những câu hỏi đơn giản, bây giờ thằng bé lại có thể hiểu được vấn đề mà ba mình hỏi là gì, chu môi mà kể:
"Chú chú ngồi đối diện với Đại Bạch, mommy ngồi bên cạnh Đại Bạch.
Chú chú gắp cho mommy món nào, mommy lại gắp vào chén của Đại Bạch món ấy."
"Mommy có hay cười không?"
"Có ạ, chú chú rất giỏi nói chuyện, mommy hay cười lắm.
Còn nữa...!lúc chào tạm biệt chú chú có ôm mommy nữa."
"Vậy à?"
Tuy rằng là câu hỏi nhưng có thể nghe ra ngữ khí âm trầm từ hai chữ ngắn gọn này của Tư Cảnh Hàn.
Đại Bạch ngồi bên cạnh không hiểu được tâm trạng của ba mình, hai tay ngắn múp míp đưa lên nắm lấy mấy cái gai trên đầu áo khủng long đùa nghịch: "Lúc đó Đại Bạch ở giữa nên ngộp thở lắm, cũng may mommy phát hiện được nên...!nên đẩy chú chú ra."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...