Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Đại Bạch đang để loa ngoài, cho nên Hoắc Duật Hy dễ dàng nghe được tiếng động xào xào trở giấy ở phía bên kia di động đột nhiên tắt đi.

Vốn dĩ cô còn muốn đợi phản ứng của Tư Cảnh Hàn ra sao nhưng Đại Bạch đã phát hiện ra cô, ngây ngô gọi: "Mommy, mommy tắm xong rồi hả?"
Hoắc Duật Hy không khỏi than trời trách đất, vì sao con trai của cô lại nhanh miệng như vậy cơ chứ?
Trong nháy mắt cô nghĩ ra một cách khác, giả vờ ra hiệu với Đại Bạch nhỏ tiếng rồi bảo: "Mommy vào bếp làm nước ép cho Đại Bạch nhé?"
"Được ạ, mommy đi đi."
Hoắc Duật Hy cười nhẹ rồi đi vào bếp, nhưng vừa tới cửa lập tức nép sang một bên, đưa tai nghe lén cuộc đối thoại của Đại Bạch và ba nó.

Quả nhiên khi không có sự xuất hiện của cô bên cạnh Đại Bạch, tên đàn ông chết tiệt kia nói nhiều hơn hẳn.

Chỉ là giọng của hắn rất nhỏ cũng rất thấp, dù Đại Bạch mở loa ngoài nhưng phòng khách và nhà bếp cũng cách nhau một khoảng không ngắn nên cô chẳng nghe ra rõ âm tiết nào, họa chăng nghe rõ cũng là những lời của Đại Bạch.


Nhóc nói: "Chú chú đẹp trai trên ti vi, làm nhiều nghề ấy Tiểu Bạch, chú ấy làm bác sĩ, làm thầy giáo, làm...!làm người cứu hỏa nữa."
"Không ạ, mommy vui lắm, cười nhiều nhiều, còn nói lần sau sẽ đưa Đại Bạch đến chỗ chú ấy chơi.

Thích thật."
"Alo...? Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có nghe Đại Bạch nói không?" Đại Bạch thắc mắc áp tai vào điện thoại nghe ngóng, chờ hồi âm từ ba mình.

Sau một lúc Tư Cảnh Hàn mới ừ được một câu thông báo cho Đại Bạch biết hắn vẫn còn nghe, thằng bé yên tâm tiếp tục nằm xuống, đá đá hai chân ngắn ngủn lên trời: "Tiểu Bạch, ngày mai Tiểu Bạch đưa Đại Bạch đến chỗ Tiểu Bạch chơi nhé?"
[Được.]
"Nhưng mà như vậy thì mommy ở nhà chỉ có một mình, chắc là buồn lắm, Tiểu Bạch cho mommy đi cùng luôn nhé?"
[Không được, mommy ở nhà còn nhiều việc lắm.] Tư Cảnh Hàn muốn lừa Đại Bạch nhưng thằng bé đã biết tổng: "Không đâu, mommy không có bận, Tiểu Bạch cho mommy đi cùng nhé?"
[Đại Bạch ngoan, chỗ của Tiểu Bạch mommy không thể tới.]
"Tại sao vậy Tiểu Bạch?" Đại Bạch chu môi hỏi: "Tiểu Bạch không thương mommy và Đại Bạch nữa hả, sao đột nhiên lại dọn ra ngoài không sống cùng mommy nữa, lỡ như...!lỡ như mommy thích chú chú đẹp trai thì Đại Bạch phải làm sao, mommy sẽ bỏ Đại Bạch cho mà xem, Tiểu Bạch..."
[Cô ấy không dám!] Tư Cảnh Hàn lập tức khẳng định, ngữ khí có phần cao hơn bình thường, [Đại Bạch, ngày mai cứ như vậy đi, chỉ mình Đại Bạch đến chỗ Tiểu Bạch thôi.]
"Hư...!Tiểu Bạch không cho mommy đi thật hả?" Đại Bạch tủi thân, mếu máo chuẩn bị khóc.

[Đại Bạch, không được khóc, là mommy bảo Đại Bạch nói như vậy với Tiểu Bạch sao?] Tư Cảnh Hàn nghi ngờ, Đại Bạch lập tức lắc đầu: "Không có, mommy không có.

Nhưng mà Tiểu Bạch...!Tiểu Bạch không muốn giữ mommy lại cho Đại Bạch thật sao, mommy thích chú chú đẹp trai mất...!ô ô ô..."
Tư Cảnh Hàn nghe con trai khóc, trong lòng cũng bồn chồn đứng ngồi không yên, chẳng biết là vì xót xa nhóc con khóc hay là vì lời nhóc nói thật sự đã ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.


[Đại Bạch đừng khóc, nghe Tiểu Bạch nói...!Hiện tại ba Tiểu Bạch đang rất bận, không thể về nhà chứ không phải vì không thương mommy và Đại Bạch nữa.

Cho nên Đại Bạch phải ở nhà bên mommy, không được để mommy thích chú đẹp trai, biết không?]
"Hic hic...!vâng ạ." Đại Bạch lau lau nước mắt trên má, đáng yêu nhìn vào màn hình điện thoại, vô tư buông một lời cảnh báo: "Tiểu Bạch cũng phải nhanh về nhà nhé, Đại Bạch không muốn mất mommy đâu."
Tư Cảnh Hàn nhìn thằng bé, trong ánh mắt thoáng qua nhiều cảm xúc phức tạp, rốt cuộc cũng ừ một tiếng.

Sau đó Đại Bạch cùng hắn nói thêm mấy câu nữa thì tắt máy.

Đại Bạch để điện thoại xuống rồi trèo xuống ghế, lật đật chạy vào nhà bếp.

"Mommy, mommy...!Đại Bạch đã gọi cho Tiểu Bạch rồi, ngày mai Tiểu Bạch đến đón Đại Bạch đi chơi."
"Tiểu Bạch lúc nãy còn nói gì nữa không?" Hoắc Duật Hy cũng gấp rút ngồi xổm xuống, hỏi chuyện Đại Bạch.

Thằng bé lanh lợi gật đầu: "Tiểu Bạch hỏi Đại Bạch đã tắm chưa, ăn cơm chưa, có ăn kem không..."

Hoắc Duật Hy muốn đi đầu xuống đất vì sự ngây ngô của Đại Bạch, cô lau mồ hôi, kiên nhẫn hỏi tiếp: "Lúc nãy Đại Bạch nhắc đến chú chú xinh đẹp, Tiểu Bạch có nói gì không?"
"Có có, Tiểu Bạch hỏi chú chú cho Tiểu Bạch ăn gì, chơi ở đâu, Đại Bạch xin được mấy chữ ký, cuối cùng còn nói Đại Bạch phải ở bên cạnh mommy để...! để...!ơ..." Nói được nữa đường thì Đại Bạch đột nhiên quên mất chuyện Tư Cảnh Hàn đã dặn mình là gì, nhóc đưa hai tay lên ôm đầu cố nhớ ra: "Ơ...!cái gì nhỉ?"
Phải nói "cái gì nhỉ" mà Đại Bạch không nhớ ra cũng là thứ quan trọng và hấp dẫn nhất đối với Hoắc Duật Hy, bởi vì con trai không nhớ ra mà ruột gan của cô cũng loạn hết cả lên.

"Ơ...!Mommy ơi, hình như Đại Bạch quên rồi."
"Rầm!" Lần này là Hoắc Duật Hy đi đầu vào tường thật, dở khóc dở cười nhìn đứa con trai táo ngố của mình mà không biết là nên khóc hay cười.

Đại Bạch vẫn không hiểu được tình hình, đưa ngón tay trỏ lên môi vô tội nhìn mommy của mình không hiểu vì sao tự nhiên lại tỏ vẻ khổ sở.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận