Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Thẳng đến trưa, Hoắc Duật Hy lại dẫn Đại Bạch ra ngoài đi dạo phố, ở khu vui chơi thiếu nhi tình cờ gặp lại Kha Triển Vương.

Lúc đầu cô còn không nhận ra anh mà đợi đến khi anh đến gần bắt chuyện cô mới giật mình nhận ra đại minh tinh của ngày trước bây giờ đã trở thành một doanh nhân chuẩn mực trong tây trang, giày da thẳng tắp.

Gặp cô, anh mới chịu tháo chiếc kính râm xuống, mà cũng vì nó và cái khăn choàng dày che quá cằm của anh mà cô không nhận ra được người bạn cũ.

Chỉ là cô ngạc nhiên một thì Kha Triển Vương ngạc nhiên đến mười khi trong tay cô dắt theo một đứa trẻ bụ bẫm là đà đi trên tuyết trắng bắt mắt vô cùng.

Anh đã từng nhìn thấy Tư Cảnh Hàn cho nên dễ dàng suy đoán được thằng bé này có thân phận gì, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều điều chưa sáng rõ về mối quan hệ giữa Hoắc Duật Hy và hắn.

Thật ra hôm nay anh đến đây mục đích là để khảo sát tình hình khu vui chơi này, muốn quy hoạch nó vào diện đầu tư sắp tới của mình, gặp được Hoắc Duật Hy đã là chuyện không ngờ, nay còn có thêm Đại Bạch thật khiến lòng anh như có một trận động đất dữ dội quét qua.

"Thằng bé là con trai của em và hắn?"

Hoắc Duật Hy gật đầu: "Dạo trước em cũng không biết mình có đứa con này."
Nghe xong, Kha Triển Vương cười nhẹ: "Thật ra gần một năm nay Tư Cảnh Hàn đột nhiên vắng mặt trong giới thương nhân đã có vô số đồn thổi liên quan đến hắn, đặc biệt có một tin nói việc hắn biến mất có liên quan đến một người phụ nữ.

Lúc đó anh không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ thì đã hiểu được chút ít.

Tiểu Hy, em có thể ở bên hắn lâu như vậy, giữa hai người còn có một con trai, vậy thì thật sự gia thế của em không phải bình thường như anh biết trước kia đi."
Lời này của Kha Triển Vương hoàn toàn là trần thuật, ánh mắt của anh ấy đánh lên người Đại Bạch, thằng bé đang đắp hình người tuyết với một nhóm trẻ con khác, nhưng dù ở góc độ nào trông nhóc cũng nổi bật hơn người.

Thời điểm này Hoắc Duật Hy cũng không giấu giếm Kha Triển Vương nữa, cô thở dài một hơi rồi gật đầu, sơ lượt tường thuật cả một quá trình dài cho anh hiểu mấy năm nay mình đã trải qua những thăng trầm gì.

Chỉ có những điều tư mật không cần thiết cô sẽ không nhắc đến, chung quy lại là quá trình cô và Tư Cảnh Hàn hợp rồi ly, ly rồi lại hợp nghe ra thật đơn giản như không có gì trọng tâm.

Tuy nhiên Kha Triển Vương sau này đã trưởng thành lên không ít, cô nói một nhưng anh cũng có thể suy diễn ra bảy tám phần, chỉ là không vạch trần cũng không hỏi sâu thêm.

Khi câu chuyện kết thúc là lúc Đại Bạch chơi chán, mấy bạn nhỏ phải về, nhóc con mới mò đến Hoắc Duật Hy kêu đói một cách đầy ẩn ý: "Mommy...! mommy mời chú chú ăn cơm nhé?"
"Hử?" Hoắc Duật Hy khó hiểu, sao đột nhiên nó hiểu chuyện vậy?
Không đợi Hoắc Duật Hy trả lời Đại Bạch đã sà tới ôm lấy chân của Kha Triển Vương, thằng bé quá ngắn vừa vặn cao hơn đầu gối của anh trông rất đáng yêu mở miệng: "Chú chú ăn cơm với mommy Đại Bạch nhé, lâu rồi mới gặp, có nhiều chuyện để...!để nói."
Kha Triển Vương nhìn đôi môi chúm chím hồng hồng của Đại Bạch câu lên trái tim khẽ mềm mại, hai tay bế nhóc đưa lên cao ở trước mặt mình hỏi: "Nhóc con gọi là Đại Bạch sao?
"Vâng...! vâng ạ." Đại Bạch lắc lư thân hình béo tròn giữa không trung, chẳng hề sợ sệt còn cong mắt cười nịnh nọt: "Chú chú đẹp trai ăn cơm của mommy, rồi một chút cho Đại Bạch xin...!xin chữ ký nhé?"
Cả Kha Triển Vương và Hoắc Duật Hy đều bất ngờ.

"Đại Bạch biết chú là ai sao?" Kha Triển Vương hỏi.

Đại Bạch gật gật đầu, khua tay múa chân: "Chú chú đẹp trai giống trên tivi, trên báo nữa."

Bây giờ thì Hoắc Duật Hy mới vỡ lẽ, hóa ra thẳng bé nhận ra Kha Triển Vương qua những vai diễn anh đóng trước kia, hơn nữa còn thần tượng anh mới đáng ngạc nhiên ấy chứ.

Xem bộ dạng của nó kìa, cứ như kẹo đường dán vào người ta, xem ra bảo cô mời anh ăn cơm đều có lý do hết, muốn mua chuộc người cũng thật dễ dàng cho nó nhỉ?
Bản tính gian thương đã bỏ vốn ra làm chuyện gì thì nhất định phải thu được một món lợi nào đó cho mình, không có lợi không làm này chẳng biết là di truyền từ ai nữa?!
Chắc chắn không phải từ cô rồi!
Lại nói nó ngốc như vậy còn biết tính đến thế kia, có thể thấy gen di truyền đặc tính xấu xa của Tư Cảnh Hàn trội thế nào.

Sau khi chia tay Kha Triển Vương trở về biệt thự Hoắc Duật Hy trước tiên đem Đại Bạch đi tắm.

Nhóc tắm xong tự mình xuống phòng khách chơi, đợi Hàn thúc trở về.

Hoắc Duật Hy thấy Đại Bạch ngoan ngoãn ngồi chơi xếp hình mới an tâm đến lượt bản thân vào phòng tắm.

Trong lúc cô ở trên tầng, Đại Bạch ngồi ở một chỗ không được lâu đã ngứa ngáy tay chân, chống tay đứng dậy là đà đi tìm chỗ khác chơi.

Chực nhớ đến Tư Cảnh Hàn và lời Hoắc Duật Hy dặn, nhóc con nhờ hầu nữ ấn số gọi cho ba của mình.


Bên kia Tư Cảnh Hàn coi bộ cũng đã rời khỏi công ty, cho nên nhanh chóng trả lời di động cá nhân: [Tôi nghe.]
"Alo? Tiểu Bạch hả, Đại Bạch đây." Đại Bạch nghe được giọng của hắn càng thêm hớn hở, ôm điện thoại lật đật trèo lên salon nằm xòe hai chân ngắn ra hai bên, thi thoảng lại đá đá lên trời một cách tiêu khiển.

Bản thân Tư Cảnh Hàn biết được người gọi đến là Đại Bạch ngữ điệu lập tức trở nên dịu dàng, pha vào vô vàn yêu thương mà đáp: [Đại Bạch sao, đã tắm xong chưa?]
"Rồi ạ, Tiểu Bạch đang ở đâu thế? Đại Bạch nhớ Tiểu Bạch nhiều...!nhiều." Dẻo mồm một cách vô tư chính là nghề kiếm cơm của Đại Bạch.

Nhóc con nói như vậy Tư Cảnh Hàn làm sao có thể từ chối trả lời, nói cho nhóc biết hắn đang ở khu biệt thự gần khu bất động sản Cảnh Giang.

Đại Bạch hết dạ rồi lại vâng, hỏi hắn đã ăn cái gì chưa, đã tắm chưa, khi nào thì đến thăm nhóc.

Bởi vì tốc độ nói chuyện của Đại Bạch khá chậm nên đợi đến lúc Hoắc Duật Hy tắm xong Đại Bạch vẫn còn đang nói, cô từ trên tầng đi xuống thì loáng thoáng nghe được nó nói thế này:
"Hôm nay Đại Bạch vui lắm, mommy cùng chú chú đẹp trai dẫn Đại Bạch đi ăn, ngon ngon."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận