Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Tư Cảnh Hàn không đáp, mặc cho cô điên cuồng đánh lên người mình, giống như thừa nhận lời cô nói là thật.

"Đồ khốn, con trai em không phải là vật phẩm dùng để mua bán, anh làm như vậy không chỉ là xúc phạm em mà còn là xúc phạm sự tồn tại của Đại Bạch.

Nếu biết anh đối xử như vậy với thằng bé thì thà ra năm đó em đã không khư khư giữ lại nó rồi."
Chỉ cần nhắc đến chuyện của Đại Bạch thì tất cả đều trở nên căng thẳng, nhanh chóng không khí trong phòng rơi vào cục diện đối đầu khi Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy đều muốn tranh giành thằng bé.

Chỉ là hai người đều có tình cảm riêng với đối phương, không phải một cặp vợ chồng sắp ly hôn ân đoạn nghĩa tuyệt với nhau cho nên có những lúc sẽ có người nhường một bước để không đưa cục diện vào bế tắc.


Tư Cảnh Hàn vào lúc này chính là người nhường bước, có lẽ vì hắn là đàn ông, thường bình tĩnh hơn phụ nữ, cũng có lẽ vì hắn cảm thấy lời vừa rồi của mình đã sai nên thấy áy náy hoặc vì một điều nữa là hắn thấy đau lòng dáng vẻ kích động đến đáng thương của Hoắc Duật Hy.

"Tóm lại có phải như em nói hay không thì Đại Bạch cũng không nên công khai thân phận." Khi hắn nói câu này ngữ khí đã ôn hòa hơn, không còn quyết tuyệt khiến người ta khó mà thương lượng nữa.

Đương nhiên Hoắc Duật Hy không đồng ý, cô đâu ngốc để hắn sắp đặt, nếu thân phận của Đại Bạch không sáng rõ thì sau này hắn càng dễ dàng lật đổ thân phận mẹ ruột của cô để độc chiếm thằng bé, cho nên: "Tạm thời không đưa thằng bé về Hoắc gia cũng được, em cũng không muốn thằng bé mạo hiểm, nhưng em cần phải được thừa nhận thân phận mẹ ruột của nó, anh phải hợp thức hóa quan hệ của chúng ta." Ý của cô là muốn hắn đăng ký kết hôn với mình.

"Hai chuyện này không liên quan." Tư Cảnh Hàn lý trí nào dễ bị lừa: "Khai sinh của thằng bé vẫn có công nhận em là mẹ ruột." Tức là trên pháp luật hiện hành cô đã là mẹ của thằng bé, hai người cũng giống như vợ chồng ly hôn, con thì vẫn là của chung.

Hoắc Duật Hy mím môi, biết chuyện này trước mắt không thể cùng hắn nói tiếp cho nên chuyển sang chủ đề khác, vừa mới xảy ra hôm qua: "Nếu anh đã có tính toán từ trước là sẽ cùng em tách ra vậy cớ gì hôm qua còn cùng em quấn quýt, anh nói hai chúng ta hiện tại không quan hệ, vậy anh kéo em lên giường, anh không định chịu trách nhiệm hay sao? Em mới không cần mấy đồng tiền lẻ này của anh!" Cô quăng tấm séc lúc nãy hắn đưa xuống sàn, tiện thể giẫm chân lên nó phát tiết, cũng như thị uy.

Nếu nhắc đến chuyện không nghiêm túc thì Tư Cảnh Hàn đúng là một người đàn ông bạc tình, vô tâm vô phế, "Đều đã trưởng thành cả rồi, đôi bên tự nguyện, em có được điều em muốn, tôi có được điều tôi cần, lúc sáng rồi cũng không cần thiết quan trọng hóa vấn đề."
"Ý anh đêm qua chỉ là vui đùa qua đường?"
"Em cũng đã nói tôi lên giường với không biết bao nhiêu phụ nữ, nếu như với ai cũng phải chịu trách nhiệm thì tôi phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu người đây?"
Rất nhanh chóng, Hoắc Duật Hy lại giận đến phát run.

"Anh không được đánh đồng em với bầy con hồ ly tinh đó, em khác bọn họ, em sinh cho anh con trai, em là tiểu thư Hoắc gia, em là lá ngọc cành vàng! Rõ ràng không cùng đẳng cấp!"

Lý lẽ của Hoắc Duật Hy nghe ra thật đanh thép nhưng nghĩ kỹ lại không khỏi khiến người đối diện buồn cười, tuy nhiên hắn lại không cười, thản nhiên là sở trường trời sinh của hắn.

"Bây giờ ngoại trừ tấm séc kia tôi không có cái gì cả, em muốn tôi chịu trách nhiệm cũng chỉ đến thế thôi."
"Anh có."
"Đừng nói đùa nữa, hiện tại tôi chỉ muốn yên tĩnh sống một mình thôi." Tư Cảnh Hàn thẳng thừng dập tắt ý định của Hoắc Duật Hy: "Đại Bạch sẽ ở đây, nếu em không muốn rời khỏi Hàn Nguyệt thì tôi sẽ tạm thời dọn ra ngoài."
"Anh thật tàn nhẫn, bây giờ cả Đại Bạch anh cũng muốn rời xa?"
"Không phải, việc tôi đang làm là vì muốn tốt cho Đại Bạch mà thôi, em nghĩ hiện tại chúng ta chung đụng một chỗ sẽ không cãi nhau? Như vừa rồi để Đại Bạch nhìn thấy thằng bé sẽ nghĩ gì.

Tách ra để em và tôi có thời gian để suy nghĩ kỹ mọi việc, mấy ngày nữa lại thương lượng."
Tư Cảnh Hàn nói xong thì bước ra cửa, Hoắc Duật Hy nhìn bóng dáng cao lớn của hắn sắp rời đi bất giác có phản ứng: "Anh muốn đi đâu? Đã khuya rồi."
"Yên tâm đi, tôi đón Đại Bạch về thôi."

Hắn đón Đại Bạch về làm gì?
Hoắc Duật Hy mơ hồ suy nghĩ, khi cánh cửa khép lại cho đến khi nó mở ra lần nữa cô vẫn không nghĩ ra.

Đợi đến lúc Tư Cảnh Hàn đặt Đại Bạch đang ngủ say nằm vào giữa giường cô mới biết mục đích của hắn ôm thằng bé về làm gì.

Là để ngăn một khoảng giữa cô và hắn ra, đề phòng lúc ngủ cô giở trò với hắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận