Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Sau đó lời đó của Tư Cảnh Hàn, trong phòng ngủ trở thành một khoảng im lặng dài giữa hai người đang đứng đối diện nhau.

So với sự thản nhiên của Tư Cảnh Hàn thì Hoắc Duật Hy vẫn còn há hốc với tấm séc trên tay.

Hắn lần một rồi lại lần hai nhấn mạnh nhà riêng của hắn, thẳng thừng muốn dùng tiền để đuổi cô đi, và trong đôi mắt của hắn không có một nét gì gọi là đùa bỡn.

Lời nào của hắn cũng là thật.

Trái tim Hoắc Duật Hy trong giây phút này phím đau, hô hấp cũng trở nên khó khăn, chớp mắt liên tục mấy cái để không cho cảm xúc nào đó từ khóe mắt trào ra, cô không muốn nhanh như vậy đã phô bày sự yếu đuối và lo lắng của mình, cô cần một sự lạc quan và tin vào sự lạc quan của mình sẽ giúp cô thuận lợi vượt qua mọi chuyện.


Chỉ cần hắn đừng thẳng thừng và tuyệt tình như thế.

"Tư Cảnh Hàn, anh thâm hiểm thật.

Trước kia anh thế nào giữ lại căn biệt thự này cho riêng mình là vì chừa đường lui sao? Nếu như anh còn sống thì may ra còn có chỗ để đối phó với em, vẫn còn tên con trai mập mạp làm bạn, để trêu tức em phải không?"
"Hoắc Duật Hy, em không cần nói nữa đâu, giữa chúng ta đã chẳng còn gì để bàn luận với nhau rồi, những gì cần nói trước đó cũng đã nói hết, nếu em không muốn rời căn biệt thự này thì tôi sẽ đi, không sao cả."
"Em không cho anh đi, Tư Cảnh Hàn anh không được rời khỏi em." Hoắc Duật Hy kích động đến nổi hét lên, ra lệnh cho người đối diện.

Tư Cảnh Hàn nhìn cô, ánh mắt hẹp dài phẳng lặng như nước, nhìn sơ qua trong thật đa tình, nhưng khi nhìn kĩ sẽ thấy bên trong là sự tàn nhẫn vô thần.


"Tôi đã từng nói ở bên em tôi thật sự rất mệt mỏi?" Hắn để lại một cô hỏi bỏ không cần câu trả lời, thoáng dừng một chút mới chậm rãi nói tiếp, chất giọng trầm thấp đầy từ tính nhưng không ấm áp:
"Em đừng lo, chuyện phát sinh vào ngày hôn lễ của chúng ta tôi không trách em, cũng không có tư cách trách em.

Đó là do tôi tự nguyện.

Cho nên cùng em tách ra không phải do tôi giận hờn, mà tôi chỉ muốn cuộc sống của tôi có thể bình thường một chút, trầm lặng như những người khác là được rồi, hào môn của em tôi không đặt chân vào nữa."
"Không phải, Tư Cảnh Hàn rõ ràng là anh yêu em mà, sao có thể cùng em tách ra chứ? Hơn nữa chúng ta còn có con trai, anh nỡ để Đại Bạch không có một gia đình hoàn chỉnh sao?"
Hoắc Duật Hy bắt đầu mếu máo, tuy nhiên chỉ nhận được một cái lắc đầu của Tư Cảnh Hàn: "Hoắc Duật Hy, không phải như vậy, nếu chỉ vì Đại Bạch mà gượng ép cuộc sống của tôi và em thì thứ hạnh phúc chúng ta cho Đại Bạch cũng chỉ là giả dối.

Hơn nữa...!tôi đã từng nói nếu có thể nhìn thấy ánh dương này thêm lần nữa, tôi nghĩ sẽ không yêu em nữa, tôi thật sự rất mệt trong trò đuổi bắt tình cảm của em rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận