Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Tư Cảnh Hàn, anh đứng lại." Hoắc Duật Hy nhắng nhít chạy theo sau, mặc kệ hắn có ý tứ gì, cô trước tiên vẫn là nên bám theo hắn đề phòng hắn lại bỏ đi.

Tư Cảnh Hàn vào phòng ngủ rồi một nước đi hẳn vào nhà tắm, Hoắc Duật Hy chậm trễ chỉ có mấy giây đã không ngăn cản được hắn, cứ thế đứng ở bên ngoài đá vào cửa phát tiết.

Đạp chỉ mấy phát Tư Cảnh Hàn đã thình lình đẩy cửa đi ra, xém chút nữa cô đã đạp thẳng vào người của hắn.


Cũng may cô còn tránh né kịp, nhưng cũng vì thế mà chính cô mất đi thăng bằng, loạng choạng mấy bước ngã nhào về phía hắn.

Thế mà hắn chẳng hảo tâm dang tay ra đỡ lấy cô dù chỉ một cái, bịch một tiếng cô đã sóng soài nằm trên mặt đất, hắn chẳng biết có đau lòng hay không dừng lại, nhìn về phía cô rồi đưa cánh tay ra.

Hoắc Duật Hy ôm mông ngẩn đầu, bắt gặp cánh tay cứng nhắc và ánh mắt hờ hững của người kia lập tức trở nên căm phẫn, gạt tay hắn đi.

Bây giờ mới giơ tay ra kéo cô dậy à? Nhưng quá đáng hơn là chẳng có chút thành ý nào xuất phát từ ánh mắt của hắn, rốt cuộc thì hắn bây giờ xem cô thành cái dạng gì?

"Trong này không có thảm lông anh biết không?" Cô bật đứng dậy, hơi cao giọng chất vấn nhưng phần nhiều là hờn dỗi: "Anh không thấy em ngã sao?"
Tuy rằng không đến nỗi bị thương nhưng trên bàn tay Hoắc Duật Hy đã nổi một mảng đỏ ửng do chống tay xuống sàn đỡ lấy câu hỏi, đương nhiên là Tư Cảnh Hàn nhìn thấy điều này rồi, trong ánh mắt của hắn thoáng qua một chút hối hận, chỉ là nhanh chóng giấu đi, lúc mở miệng giọng điệu lại trở nên khó chấp nhận được: "Tự tiện vào phòng của tôi còn trách tôi vô tình, Hoắc tiểu thư không thấy buồn cười sao?"
Hoắc Duật Hy không ngờ hắn sẽ nói như vậy, lông mẹ lông con cũng nhảy dựng lên: "Tư Cảnh Hàn, sao anh nói chuyện khó nghe vậy hả, anh còn gọi em là Hoắc tiểu thư nữa em sẽ ghét anh thật luôn đó! Còn nữa, tự "tiện vào phòng của tôi là thế nào", anh liền nói em không có tư cách vào đây?"
"Chúng ta không phải người thân cũng không phải bạn bè, đây là nhà riêng của tôi, Hoắc tiểu thư hình như đã quên?" Hoắc Duật Hy càng không thích điều gì thì Tư Cảnh Hàn sẽ làm ngay điều đó, giống như gọi cô một cách thật xa lạ thế này.

Hắn càng nói Hoắc Duật Hy càng không chấp nhận được: "Nhà riêng của anh? Nhưng em là mẹ của con trai anh, anh nói chúng ta có quan hệ gì?
Chuyện đến nước này Tư Cảnh Hàn vẫn trưng ra vẻ mặt thản nhiên: "Trên pháp luật Đại Bạch vẫn là con trai của một mình tôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận