Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Hic hic..." Đại Bạch thút thít cái mũi nhỏ hai cái rồi gật đầu.

Nhìn dáng vẻ nói gì cũng hiểu của con trai Hoắc Duật Hy lại đâm ra nghi ngờ, bình thường nó ngốc ngếch lắm mà, liệu có hiểu thật không lời của cô nói.

"Vậy Đại Bạch nói xem điều Đại Bạch muốn là gì?"
"Sống cùng với Tiểu Bạch và...!và mommy." Tuy rằng không được mạch lạc nhưng Đại Bạch chính xác là như vậy.

Thằng bé đáp đúng đã làm Hoắc Duật Hy thở phào nhẹ nhõm, lấy đĩa trái cây trên bàn sang thưởng cho con trai: "Tốt lắm, Đại Bạch ăn đi."
Thằng bé vừa mới khóc một trận thê lương xong nhưng khi nhìn thấy đĩa trái cây vẫn ngây thơ bốc ăn ngon lành, thật sự vô tư không lo nghĩ.

Có đôi lúc Hoắc Duật Hy thấy thằng bé thật sự tốt biết bao.


Còn về phần ba của nó, sự trở lại đột ngột của hắn đã khiến cô bị dồn vào thế bị động nhưng cô tuyệt đối không buông xuôi để hắn sắp đặt mình, cô phải tính kế hắn trước khi hắn đối phó cô.

Mà đối với kế hoạch của cô Đại Bạch chính là át chủ bài quan trọng nhất, cô tuyệt đối phải có được sự ủng họ của thằng bé bởi, ba của nó cái gì cũng có thể đánh đổi ngoại trừ nó mà thôi.

Vì thế khi Tư Cảnh Hàn từ công ty trở về Hoắc Duật Hy đã chờ sẵn ở phòng khách, bây giờ cũng đã gần khuya, người làm đã lui về nhà riêng, còn Đại Bạch vừa vặn mới đắp chăn đi ngủ.

Không biết có phải hắn cố tình hay không lại chọn về vào lúc đồng minh của cô đi ngủ.

Nhưng chẳng sao cả, cô đã không còn là Hoắc Duật Hy trước kia rồi, chẳng việc gì phải sợ hãi hắn cả - một tên đàn ông từng vì cô mà dâng tặng cả mạng sống của mình, cho nên cô rất tự tin vào giá trị của bản thân đối với hắn.

"Tư Cảnh Hàn, em có thai rồi."

Ngay khi người đàn ông đặt chân lên cầu thang, Hoắc Duật Hy đứng dậy nói vọng theo.

Bước chân của Tư Cảnh Hàn vẫn không dừng lại, rất thản nhiên xem như chẳng nghe được gì.

Hoắc Duật Hy thấy thế bèn chạy theo phía sau, kéo cổ tay hắn lại: "Anh có nghe em nói gì không? Em có thai rồi, đêm qua Nhị Bạch đã chui vào bụng em rồi.

Em có thai rồi."
Bởi vì bị cản lại Tư Cảnh Hàn mới chịu dừng bước, ánh mắt lạnh lùng dời từ vị trí cổ tay của mình lên đến ánh mắt màu hổ phách linh động của Hoắc Duật Hy thì dừng lại, rốt cuộc phun ra một câu không thể nhạt mạt hơn: "Hoang tưởng."
"Em không hoang tưởng, em có thai rồi." Hoắc Duật Hy chắc nịch.

Tư Cảnh Hàn rút cánh tay của mình ra, chớp mắt nhìn cô với dáng vẻ vô cùng đáng ghét: "Ba ngày nữa."
"Ba ngày nữa?" Hoắc Duật Hy không hiểu câu trả lời của hắn, đầu tiên ngẩn ra, sau đó vẫn tiếp tục ngẩn ra: "Thì sao cơ?"
Tư Cảnh Hàn không nhẫn nại giải thích cho cô, cứ như vậy để lại một bí ẩn rồi đi lên tầng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận